Ở bên này, vua Man đời thứ ba đã tiến lên đảo, giẫm bẹp một đỉnh núi.
Mà Triệu Bân cũng đã bò dậy, lảo đảo một hồi mới đứng vững, khóe miệng không ngừng trào máu, liếc mắt nhìn vua Man đời thứ ba đã biết đây là người của tộc Man, cũng biết đây không phải cao thủ Thiên Võ tầm thường.
Hắn từng gặp vài con rối Thiên Võ rồi, chỉ có trường hợp này là mạnh nhất, chỉ nhìn căn cơ đã thấy không hề thua gì vua Man đời đầu và vua Âm Nguyệt.
Thế nên đây có thể cũng là một đời vua Man, chỉ không biết vị này là đời thứ mấy, nhưng bất kể là đời thứ mấy, khi còn sống cũng là sự tồn tại có thể ngạo nghễ với đời.
Hắn tưởng rằng chỉ có Thi tộc mới làm mấy trò đào mộ bới xác, phen này nhìn lại mới biết nước Tiểu Nhật cũng làm ăn nhanh nhẹn lắm, đào cả mộ của vua Man, còn luyện thành một con rối.
“Không đánh nổi”, Triệu Bân bay về sau mà trốn.
Cho dù hắn dùng Kỳ Lân hóa cũng không đánh lại nổi vua Man này.
Hắn cũng biết điều lắm chứ.
Không đánh được vua Man không có nghĩa là hắn không đánh được kẻ điều khiển vua Man.
Nếu đã là con rối thì sẽ có kết nối cùng kẻ thao túng, cũng chính là một tia sáng mảnh hơn sợi tóc. Người bình thường không nhìn thấy, thiên nhãn thông thường cũng không nhìn ra, nhưng thiên nhãn của hắn là ngoại lệ.
Trùng hợp làm sao, hắn trông thấy rõ ràng.
Kẻ thao túng đang ở ngay hải vực này.
Vậy thì phải tìm ra, trước đó tên này còn dám đánh lén, đợi khi tìm ra rồi, phải đánh kẻ đó thành tro mới xong chuyện.
…
Đùng!
Vua Man đời thứ ba đuổi theo Triệu Bân ra khỏi hòn đảo.
Vua Man mà, từng là người gánh vác tộc Man, tất nhiên là phong thái ngời ngời, hai bàn chân dùi trống, nện xuống đất tạo âm vang đùng đùng. Chỉ riêng sức mạnh từ thân xác này, chẳng mấy ai chịu nổi khi bị ông ta giẫm phải.
Thế mới nói, Triệu công tử là một nhân tài, chịu đòn cực giỏi, dính phải một chưởng của vua Man đời thứ ba mà vẫn sinh long hoạt hổ, nhảy tới nhảy lui như một luồng sáng.
Tình cảnh đêm nay không thích hợp.
Nếu là ở ngày thường, nếu ở nơi không có người, hắn không ngại tung chiêu để đánh cùng vua Man một trận, đây cũng là “viên đá mài”, có thể rèn luyện tâm cảnh của hắn khi chiến đấu.
Tiếc thay...
Hôm nay hoàn cảnh không ổn lắm, không thích hợp để liều lĩnh.
“Không chết được đâu”.
Thương Khung cầm kính viễn vọng nhìn tới nhìn lui.
Tên đó sống dai như con gián ấy, chỉ cần hắn không đối đầu trực diện với vua Man đời thứ ba thì không mất mạng được.
Ông ta đang đợi Triệu Bân tìm ra kẻ thao túng.
Thương Khung rất muốn biết nhân tài cỡ nào dám đào cả mộ của vua Man.
Đùng! Binh!
Khi ông ta nhìn sang, động tĩnh trên mặt biển có vẻ hoành tráng hơn hẳn.
Tựu chung lại, khu vực này chia làm ba chiến tuyến.
Thứ nhất là phía Ma điện,