Ầm!
Triệu Bân đứng vững, đặt chân xuống tạo thành tiếng bịch.
Đối diện, ba Thánh Tử cũng đã đứng vững.
Tại sao lại nói họ đều là Thánh Tử, tại sao lại nói họ đều có thù oán với hắn, nhìn thử cái vẻ mặt đó xem! Giống nhau đến kỳ lạ, đôi mắt có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, ẩn bên trong là sự hung tàn bạo lực, cực kỳ giống ba tên ma đầu.
“Cảm ơn vì đã cứu”, Nguyên Thương cực kỳ cảm kích.
Nhưng ba Thánh Tử chẳng thèm ngó ngàng đến hắn ta, chỉ nhìn mỗi mình Triệu Bân.
Nói thẳng ta bọn họ cũng không muốn cứu Nguyên Thương là mấy, chẳng qua là đúng lúc họ ở gần đó, nghe thấy tiếng la hét của Nguyên Thương nên mới tới xem thế nào, thấy là Cơ Ngân thì không do dự tung ra đòn tấn công cực mạnh, ừm… Cũng có thể gọi là đánh lén.
“Không ngờ lại hồi phục lại trạng thái bình thường rồi”, Thánh Tử Ma sơn nhe răng cười.
“Thanh kiếm đó của ngươi, ta thích”, Triệu Bân không nhìn Thánh Tử Ma sơn, chỉ mình Ma Long kiếm.
Câu này còn một đoạn nữa: Lát nữa, thanh kiếm đó sẽ thuộc về ta.
“Hủy đi ma giáp của ta, tối nay ta sẽ chém đầu người”, Thánh Tử Ma điện nghiến răng nghiến lợi.
“Hắc ma giáp của ngươi nữa, ta cũng thích”, Triệu Bân xoay cổ thật mạnh.
“Cơ Ngân, ta tìm ngươi đã lâu”.
Đều là Thánh Tử, mỗi người một câu thoại thì tất nhiên không thể thiếu Vương Dương, so với Thánh Tử Ma sơn và Thánh Tử Ma điện thì tên khốn này mang sát ý lạnh lẽo nhất, từng gặp Cơ Ngân hai lần, cả hai lần đều suýt chút nữa bị giết, thù này đã khắc vào tận cốt tủy của hắn ta, không giết Cơ Ngân thì rất có giải được mối hận trong lòng.
“Tìm ta chịu chết hả?"
Triệu Bân nói xong bèn liếc nhìn Vương Dương từ trên xuống dưới.
Hắn vẫn không nhận ra đây rốt cuộc có phải là chân thân của Vương Dương hay không, chỉ biết là Vương Dương này có ma lực dồi dào, từ lần trước, có lẽ tên này đã nuốt được kha khá sinh linh, nếu không đã chẳng thể… Thăng cấp lên cảnh giới Địa Tạng trong khoảng thời gian ngắn như thế, tốc độ thăng cấp nhanh đến mức hắn cũng hoảng sợ.
Giết!
Vương Dương là người đầu tiên tấn công, một chưởng từ trên trời đánh xuống, năm ngón tay vô cùng nặng nề, người có thể tạo thành sức mạnh như thế có lẽ trong nhóm thanh niên ngày nay chẳng có mấy, ma lực của hắn ta được cô đọng, cộng thêm vào lực chiến.
Keng!
Hai ngón tay Triệu Bân khép lại, nhanh chóng đánh ra Tru Tiên quyết.
Thánh Tử Ma điện cười lạnh, thực hiện một bí pháp trói buộc, trở thành người hỗ trợ Vương Dương.
Nội chiến ngày thường tạm thời không bàn tới.
Nay họ có cùng một kẻ thù, giết chết Cơ Ngân mới là chính đạo.
Động tác của Triệu Bân bị kiềm hãm, chậm mất nửa giây.
Đại ấn năm ngón tay ầm ầm hạ xuống, khiến hắn lảo đảo.
“Ma Long Hải”.
Thánh Tử Ma sơn hét to, vung Ma Long kiếm lên.
Đột nhiên, ma hải quay cuồng dữ dội ập đến người Triệu Bân.
Mở!
Triệu Bân dùng Tru Tiên Quyết chém ma hải, từ bên trong nhảy ra.
“Ma Chung: Khốn Sát”.
Hai tay Thánh Tử Ma điện tạo thành hình chữ thập, nhanh chóng thực hiện ấn quyết.
Giữa không trung chợt run lên ầm ầm, một chiếc chuông đen ngòm rơi xuống.
Triệu Bân không kịp tránh đi lập tức bị nhốt lại.
“Ma Tháp: Cấm Phong”.
Sau Ma Chung chính là một bảo tháp mà đen được tạo thành bởi Thánh Tử Ma sơn, bao trùm lên Ma Chung, gia tăng sức mạnh, hắn ta còn đặt cả Ma Long Kiếm của mình đặt trên tháp.
“Ma Lô: Luyện Diệt”.
Vương Dương lạnh lùng hừ một tiếng, tay thực hiện bí pháp.
Cùng với tiếng ầm ầm, đan lô đen ngòm biến ảo bao lấy Ma Tháp và Ma Chung, ba thứ cộng lại, sát ý ma hừng hực, ma quang lượn lờ, cũng có ma văn tối đen, bên trên là khắc ấn xoay vần.
“Phá… Cho ta”.
Một đòn Hám Sơn quyền của Triệu Bân muốn phá vỡ giam cầm.
Vấn đề là hắn không thể phá được, cứ như một đấm vào tấm thép dày.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn không tin, tung hết đấm này đến đấm khác!
Ma Chung ông ông, Ma Tháp ầm vang, Ma Lô cũng run rẩy nhưng thứ bị phá nát lại là hắn, bị chấn động đến nỗi máu thịt bê bết, có lẽ đây là một loại bí thuật phối hợp mà chỉ ba Thánh Tử mới có thể sử dụng, còn nó là thứ gì thì hắn vẫn chưa rõ lắm, chỉ biết là sức mạnh cực kỳ bá đạo.
“Ba Thánh Tử liên kết với nhau có thể mạnh đến vậy ư?”
Nguyên Thương vẫn chưa đi, đứng nhìn mà kinh hãi.
Lực chiến của Cơ Ngân thì hắn ta có biết, lại bị giam trong đó không thể ra được.
Trông tình hình này, chắc bị luyện diệt chỉ là vấn đề thời gian.
“Đừng ép ta phải chơi lớn”.
“Phong Lôi Quyết: Vạn Kiếm Quy Nhất”.
Triệu Bân vừa hét lên, phân thân ngưng tụ lực lượng, bản tôn thực hiện một kiếm mạnh nhất, một kiếm xuyên thủng Ma Chung, Ma Tháp và Ma Lô, ma quang đang tàn sát đột nhiên nổ tung, tạo thành một vùng khói bụi mịt mù, biến mất giữa đất trời, ma văn đen ngòm kia cũng đã vỡ nát.
Ưm…!
Ba Thánh Tử kêu rên, cùng lùi về phía sau, ánh mắt đầy hoảng hốt, một kiếm thật mạnh.
Giật mình nhất chắc là Nguyên Thương, phong ấn như thế mà cũng phá vỡ được, đúng là đánh giá thấp lực chiến của Cơ Ngân rồi.
“Đi mau thôi”.
Tên khốn đó nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, xoay người bỏ trốn.
Đằng sau vang lên tiếng ba Thánh Tử gào rống, bay vọt lên, khí thế cộng minh, ma sát cũng cộng minh, ngưng tụ thành một biển ma sát, bên trong có tiếng linh hồn ai oán kêu rên, nghe thấy sẽ khiến tinh thần rối loạn.
“Lũ chuột nhắt”.
Triệu Bân không hề sợ hãi, mà hoàn toàn ngược lại.
Sau khi làm nóng người thì đó mới là trận chiến thật sự.
Ba Thánh Tử với ma sát ngập trời, đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ, chiêu nào cũng dồn vào chỗ chết, hơn nữa còn phối hợp cực kỳ ăn ý, đánh Triệu Bân cho màu máu bắn ra bốn phía, Triệu công tử cũng không hiền lành gì, dù một đánh ba nhưng vẫn rất bá đạo, không phòng ngự mà chỉ dồn vào tấn công, tâm trạng vô địch tạo thành chiến ý vô địch, đến từng lỗ chân lông trên người đều phun và nuốt tinh khí cực nóng, như một ngọn lửa thiêu đốt.
Ầm! Ầm!
Ba người đánh ra khỏi hang động, giết ra tới núi rừng.
Bí thuật liên tục tung ra, những tia sáng ánh lửa lóe lên không ngừng, sau đó chính là những vầng sáng đáng sợ cứ tung hoành ngang dọc khiến cả khu rừng bị chặt đứt, đá vụn bay đầy trời, còn chưa rơi xuống đã hóa thành cát bụi mịt mù, một ngọn núi đang yên đang lành bị đám người họ đánh thành một đống hỗn loạn không thể tả nổi, khiến ma quỷ trong khu rừng đều trốn xuống dưới lòng đất.
Người tàn nhẫn ra tay mạnh mẽ thì năm nào cũng có, tối nay lại nhiều đến lạ.
Như bốn tên này chẳng hạn, tên này đáng sợ hơn tên kia, thôi trốn vào trong góc cho an toàn.
“Sức mạnh ở đâu ra thế”.
“Tại sao lại có nguồn sức mạnh dồi dào mãi không hết thế cơ chứ?”
Ba Thánh Tử nhíu mày, càng đánh càng hoảng hốt, khí huyết của Cơ Ngân còn mênh mông hơn cả những gì họ tưởng, cũng dồi dào hơn những gì họ nghĩ rất nhiều, nhất là chân nguyên, không bao giờ cạn kiệt, đối chiến bí thuật, bọn họ là ba đánh một nhưng không thể chèn ép nổi một mình hắn, còn bị đối phương đánh cho lùi bình bịch về phía sau, dù đối phương có đan hải thì cũng không thể sở hữu nhiều chân nguyên đến thế.