Vẽ bùa là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, không thể bị làm phiền được.
Triệu Bân là người chuyên tâm với công việc, hắn sẽ để lại cho quân Xích Diễm rất nhiều bùa.
Xong việc, hắn sẽ về thành Thiên Thu.
Bên ngoài doanh trướng, hai lão đạo đã trở lại, ai nấy bụm mặt chống lưng, đi đường khập khễnh, làm mấy lão già nhìn thôi cũng không ngừng cảm thán. Hiếm được lúc nữ soái nổi cơn tam bành, đúng là bổ mắt!
“Mau mau mau!”
Nửa đêm mà lăng mộ của vua Âm Nguyệt không hề bình yên, tiếng hô to gọi nhỏ vang lên.
Hóa ra một đống phân thân của Triệu Bân đang bận rộn trong mộ.
Triệu Bân từng nói sẽ tu sửa lăng mộ cho vua Âm Nguyên, đương nhiên hắn nói lời là phải giữ lời.
Bản tôn đang vẽ bùa, đành phái phân thân đi xây dựng.
Đây là một công trình lớn, chủ yếu vì vụ nổ đêm đó quá khủng khiếp, không chỉ phần mộ chính bị phá hủy mà một số lối vào cũng đổ sập, may mà Tử Linh không có ở đây, nếu không chắc cô ta nổi điên lên mất.
Trong trướng, Triệu Bân nhấc bút chấm mực, vung bút rồng bay phượng múa, tốc độ vẽ bùa cực kỳ nhanh. Trên án đã bày sẵn từng xấp bùa nổ loại có thể chấp cả bùa chống nổ, ném vào đám đông sẽ nổ tanh bành, không trượt phát nào.
Nữ soái từng đến thăm hắn vài lần, chỉ lén lút nhìn chứ không dám quấy rầy.
Cứ thế, vài ba ngày lặng lẽ trôi đi.
Có thêm nhiều binh tướng Đại Hạ tỉnh dậy sau khi tự trị thương, trèo đầy lên trên tường thành.
Bên ngoài thành, mỗi ngày vẫn có thám tử của Đại Nguyên mò tới.
Thám tử của quân Xích Diễm cũng từng thám thính biên quan của Đại Nguyên, thấy chúng cũng đang tu sửa tường thành.
Ngoài ra, chúng còn phái thêm đại quân túc trực, nghiễm nhiên đổi từ thế tấn công trước đó sang thế phòng thủ.
Trên có thống soái, dưới của binh tướng, thậm chí không dám ra khỏi cửa.
Nhất là thống soái, hắn ta nằm ngủ còn chẳng dám nhắm mắt.
Nghĩ tới hai đời thống soái trước đó, chết sao mà thảm thế!
Điều này cho hắn ta một loại ảo giác, cứ làm thống soái của Đại Nguyên thì không ai có kết cục tốt đẹp.
Nếu muốn sống thọ, hắn ta phải biết sợ.
Hoàng đế nói rồi, chớ chọc tới quân Xích Diễm của Đại Hạ, cứ giữ vững biên quan.
Lại vào đêm.
Triệu Bân ngáp ngắn ngáp dài, đầu óc choáng váng.
“Lão đại, có người tới phá phách”.
Không đợi hắn chấm mực, một tiếng gọi đã vang lên.
Âm thanh này là do phân thân truyền tới, tiếng hô gào khiến hắn không còn thấy buồn ngủ nữa.
Hắn kết nối với tầm nhìn của phân thân.
Đập vào mắt là bóng dáng đầm đìa máu tươi, là một người trung niên mặc áo đen, mặt mũi trắng bệch, toàn thân nhuốm máu, ngã trong lối đi của lăng mộ, chắc hẳn là bị truy sát, hoảng loạn không nhìn rõ đường, ma xui quỷ khiến rơi vào lăng mộ, kinh động tới đám phân thân đang tu sửa lăng mộ. Có thể thương thế quá nặng, cũng có thể bị ngã quá đau, người này hôn mê luôn rồi.
Hai mắt Triệu Bân khẽ nheo lại.
Hắn từng gặp người này, là người của Bạch gia.
“Bạch gia” ở đây chính là gia tộc của nhóc hám tiền.
“Nhóc hám tiền” mà hắn nói tới chính là Bạch Nhật Mộng.
Trước đó, Triệu gia gặp nạn, nhóc hám tiền và Ngưu Oanh từng dẫn theo cường giả trong gia tộc tới cướp tù.
Mà người trung niên mặc áo đen này cũng là một trong số đó.
“Đưa ông ấy đi!”, Triệu Bân vội vàng nói.
Bởi vì thông qua phân thân, hắn cảm nhận được một nhóm đông cường giả đã tiến vào lăng mộ của vua Âm Nguyệt, chắc là kẻ truy sát người kia. Nếu hắn cảm nhận không sai thì chắc hẳn là người của Huyết Y Môn.
“Đi thôi!”
Đám phân thân không nghĩ nhiều, không màng chuyện tu sửa nữa, quay người chạy trốn.