Triệu Bân đã đuổi đến nơi, sát khí ngập trời.
Trên đường hắn đi tất cả mọi người đều run sợ. Hắn có sát ý quá mạnh mà cũng quá nồng hậu, khiến cho người ta bất giác nghĩ rằng hắn là một sát thần đáng sợ đã từng tắm qua biển máu.
Quán trà này không lớn, tình hình kinh doanh cũng ảm đạm.
Khi Triệu Bân bước vào thì ngoài lão hòa thượng chỉ còn có một lão già tóc trắng đang pha trà. Triệu Bân nhìn ra được người này rất không tầm thường, tu vi cao cường, nội tình hùng hậu.
"Tiểu hữu, nên khoan dung mà độ lượng".
Lão già tóc trắng mỉm cười nói nhưng không nhìn Triệu Bân, chỉ chú tâm pha trà.
Lão ta thật sự không tầm thường, tuy rằng nói ở trong quán trà nhưng giọng nói lại âm vang truyền ra tận bên ngoài.
“Ta phải giết ông ta”, Triệu Bân thản nhiên nói.
"Oan oan tương báo khi nào mới dứt, hãy nể mặt lão phu mà buông bỏ".
"Nếu ông ta biến huynh đệ của ông thành con rối thì tiền bối có bình tĩnh như vậy được không?"
"Ngươi đang chất vấn lão phu?"
Nụ cười của lão già tóc trắng nhạt dần, lộ rõ vẻ không hài lòng.
Ở đông hải này không ai không biết lão ta, lão ta đã muốnTriệu Bân nể mặt thế mà hắn lại không nể mặt, dù sao lão ta cũng là tiền bối, chưa từng bao giờ bị người khác xem thường như thế này.
"Vãn bối chỉ đang nói sự thật", Triệu Bân bình thản nói.
"Nhất định phải giết?"
"Không chết không ngừng".
"Tốt lắm".
Lão già tóc trắng vô cùng tức giận, khí thế bộc phát.
Quán trà nhỏ ngay lập tức bị tốc mái.
Những người bên ngoài đều hết sức khiếp sợ.
Họ đều biết chủ nhân của quán trà là ai.
Tên tiểu bối này thật sự rất to gan, đã dám đuổi giết Từ Thiện đại sư mà còn dám mạo phạm lão tiền bối.
Ầm!
Trong lúc đó quán trà đã ầm ầm sụp đổ.
Hai thân ảnh phóng lên cao, một bên là Triệu Bân một bên là lão già tóc trắng, hiển nhiên hai người đã bắt đầu chiến đấu với nhau. Về phần lão hòa thượng thì đang chật vật không chịu nổi, bước đi chậm chạp còn bị ngói đá rơi trúng người.
"Đại sư".
Có rất nhiều người tiến lên đỡ ông ta ra.
Haiz!
Lão hòa thượng lại tiếp tục diễn vẻ mặt từ bi.