Nếu hắn đoán không sai thì Ma Quân và Ma hậu sẽ đến Ma Vực một chuyến, nói là thăm lại chốn xưa cũng được, gợi lại ký ức cũng được, dù gì thì chắc chắn Trấn Ma Ti cũng không thể ở đó, chọc giận Ma Quân sẽ phải lãnh hậu quả rất nghiêm trọng.
Vốn dĩ hắn không có quyền điều động Trấn Ma Ti của Đại Hạ đâu.
Nhưng thân là Thánh tử Thiên Tông, lời của hắn lại rất hữu dụng, Trấn Ma Ti thật sự rút rồi.
Đêm tối.
Cả đám người tụ lại giữa nơi thâm sơn cùng cốc.
Nhìn thật kỹ mới biết đấy là các sát thủ của La Sinh Môn, cầm đầu là Diêm La Mặt Quỷ, không biết là do màu da hay vì trời quá tối mà mặt mày của mấy sát thủ chữ Thiên này đều đen sì.
Nửa đêm bọn họ tụ tập ở đây không phải là để du sơn ngoạn thủy đâu.
Mà họ ra đây vào tối khuya là để tìm ai kia đòi tiền đấy.
Chuyến đi đến Nam Vực họ đã thực hiện đến mấy phi vụ, nhưng đến giờ vẫn chưa cầm được tiền công, họ cũng muốn tìm môn chủ để đòi nhưng ngặt nỗi môn chủ đang bị nhốt, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, mấy người quyết định tìm Thánh tử Thiên Tông nói chuyện vẫn hay hơn.
“Ngươi nói xem tại sao môn chủ lại bị nhốt?”
“Ta nghe nói môn chủ đã có thai nên bị lão môn chủ nhốt lại”.
“Mang thai sao?”
Ai bảo sát thủ kiệm lời, trong mấy tên này, không có ai là kín miệng cả, họ vừa đi vừa bàn luận sôi nổi. Ai quen thì mới biết họ là một đám sát thủ già, ai không quen thì còn tưởng là một đám kể chuyện kiếm tiền.
Lúc Triệu Bân xuất hiện trở lại, hắn đã ở trên đỉnh núi.
Lúc này, hắn đang cầm kính viễn vọng nhìn về xa.
Nơi Triệu Bân quan sát là một khu rừng rộng mênh mông tắm mình dưới ánh trăng, mây mù lượn lờ, điều kỳ dị là sương mù kia có màu đỏ tươi, như được nhuộm bởi máu vậy.
Là rừng rậm Huyết U - một trong ba cấm địa của Đại Hạ.
Triệu Bân đến đây đương nhiên không phải là để dạo chơi, hắn tới là để thám thính tình hình, tình báo của Ma gia có nói từng nhìn thấy Ân Minh xuất hiện ở đây, nếu như đoán không sai thì bọn Ân Trú đang trốn bên trong.
Hắn cũng không dám nhìn lén, không dám vào trong lùng soát.
Danh tiếng của cấm địa không phải chỉ là hư danh.
Như hang động Quỷ Minh và biển mây Đọa Tiên, có chỗ nào là không nguy hiểm vạn phần đâu.
Rừng rậm Huyết U có thể được xếp ngang hàng với hai cấm địa kia thì đương nhiên nó cũng không phải dạng vừa, chưa tới mức bất đắc dĩ thì hắn sẽ chẳng dại vào trong.
Vù.. vù…
Gió thổi vù vù trong đêm giống như tiếng linh hồn ai oán.
Bằng không thì sao lại bảo là cấm địa, dù cách rất xa nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh đang thổi từng cơn, quan sát cả đêm mà cũng không thấy lấy một bóng người, cấm địa nổi tiếng là nơi nguy hiểm, đâu ai rảnh rỗi mà lang thang đến đây làm gì.
“Có tìm thấy Ma hậu không?”
Lúc hắn đang nhìn thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói vọng bên tai.
Là tiếng của Thương Khung, truyền âm cho hắn qua phân thân.
“Tìm thấy rồi!”, Triệu Bân tùy tiện đáp lời.