Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 "Cha, con đã về rồi".  

 

Đến đỉnh núi, Triệu Bân thắp hương vào lư hương.  

 

Trước mặt hắn là chiếc giường băng ngọc nơi Triệu Uyên đang nằm, khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ bi thương, Triệu Bân sẽ không bao giờ quên hình ảnh phụ thân phải phủ phục dưới đất đêm đó.  

 

Thật lâu sau hắn mới xoay người đứng ở trước quan tài băng ngọc.  

 

Liễu Tâm Như đang ngủ yên, trên người có một lớp sương giá bao phủ.  

 

Triệu Bân mở nắp quan tài, lấy ra hoa Bồ Đề.  

 

Đóa hoa của Phật gia nở rộ ánh sáng dịu dàng.  

 

Bên trong ánh sắng dịu dàng còn có nhiễm chút máu tươi.  

 

Đó là máu của Sở Vô Sương, mỗi lần nhìn thấy nó thì hắn đều đau đớn đến muốn khóc.  

 

"Ta sẽ tìm được đèn Trường Minh".  

 

"Nó sẽ đem nàng trở về nhân gian".  

 

Lời nói của Triệu Bân cất giấu chấp niệm nghẹn ngào.  

 

Hắn giải phong ấn của Liễu Tâm Như, treo hoa Bồ Đề lên thân thể của Liễu Tâm Như, dùng Tiên lực hấp thụ hoa Bồ Đề chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Liễu Tâm Như, có sự dung hợp của hoa Bồ Đề, thân thể thanh tú của Liễu Tâm Như tỏa ra một làn sương mỏng, cũng có một nguồn năng lượng kỳ dị đang lưu chuyển, đây chính là năng lượng niết bàn mà Nguyệt Thần từng nói tới, cũng chính là thứ mà nàng cần.  

 

Trong bóng tối.  

 

Nguyệt Thần liếc mắt xem xét Liễu Tâm Như.  

 

Cô ta đã cho Triệu Bân hy vọng để liều mạng tìm được hoa Bồ Đề, hắn đã làm được nhưng cô ta lại không chắc Liễu Tâm Như có thể tỉnh lại hay không. Dù sao thì huyết mạch của nàng cũng bị biến dị, ngoại lực còn ẩn chứa nhiều biến số, điều đó khiến cho ngay cả thần cũng không tiên liệu được.  

 

Nhưng cô ta thật sự hy vọng Liễu Tâm Như sẽ thức tỉnh.  

 

Tiểu cô nương mù này phải mở mắt ra nhìn tướng công của mình.  

 

 

 

Sáng sớm, nắng ấm chiếu rọi khắp Thiên Tông.  

 

Ánh mắt của Dương Huyền Tông hôm nay hết sức ảm đạm, cả người không còn khí lực. Từ khi nghe tin Thánh tử Cơ Ngân mất đi thì ngày nào ông ta cũng có dáng vẻ này. Chưởng giáo như vậy cho nên cả Thiên Tông cũng đều chìm trong lo lắng ảm đạm.  

 

Người thân khóc, kẻ thù cười.  

 

Ở Thiên Tông có rất nhiều luồng suy nghĩ.  

 

Những người như Vân Yên, Chư Cát Huyền Đạo đều tràn đầy nỗi buồn.  

 

Những kẻ như Tử Đô, Ngô Khởi, Nghiêm Khang đều vui vẻ ra mặt.  

 

Thiên Tông còn như thế thì đừng nói đến những nơi khác.  

 

"Chưởng giáo, biên quan có tin".  

 

Không lâu sau, có một lão già bước chân lên ngọn núi của chưởng giáo báo tin.  

 

Dương Huyền Tông thản nhiên cầm lấy thư tín, mở ra xem rồi đứng bật dậy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK