Ầm! Ầm!
Hôm nay di chỉ Ma vực náo nhiệt lạ thường.
Quỷ thụ yêu khổng lồ nổi điên, có thể không náo nhiệt mới là lạ!
Không chỉ trong di chỉ, bên ngoài di chỉ cũng có thể nghe thấy động tĩnh.
"Cảnh giác".
Quân trấn ma ti ngay lập tức siết chặt đội hình, đao kiếm lăm lăm trong tay, mắt cau lại thật chặt để cảnh giác xung quanh. Bọn họ không biết trong di chỉ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ nhận ra đất Ma đang bị chấn động rất mạnh khiến cho bọn họ bồn chồn không thôi, hơn nữa sương mù ma còn đang cuồn cuộn dâng trào hơn bình thường đã che khuất tầm mắt của bọn họ.
"Đan Bất Lão xuất hiện rồi sao?"
Dương Huyền Tông cũng ở đó, đưa ra phỏng đoán.
Linh Lung lắc đầu: "Có lẽ là một con quỷ cường đại đã thức tỉnh".
“Không có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn”, Dương Huyền Tông lộ vẻ lo lắng.
Ầm!
Vừa dứt lời thì bọn họ đã nghe thấy một tiếng ầm ầm truyền đến từ Đế Đô.
Hai người ngoái đầu nhìn lại thì thấy có một tia sáng xuyên qua bầu trời đi cùng với tiếng rống của Cửu Vĩ Tiên Hồ vang vọng ở phía chân trời. Dị tượng xuất hiện, bên trong dị tượng có thể nhìn thấy núi cao biển lớn, có một con Cửu Vĩ Hồ hư ảo đang phi nước đại, tiếng rống vang rền như sấm.
"Ân Minh đã xuất quan", Linh Lung nói.
"Nhiều khả năng là hắn ta đã tương thích với sức mạnh Cửu Vĩ", Dương Huyền Tông hít sâu một hơi nói
"Lão đừng ở đây nữa, mau trở về tông môn, sư tôn cùng Hồng Tước đều đang bế quan, bây giờ ngay cả hoàng phi cũng đã ngủ say, thời buổi rối ren, Thiên Tông cần lão tọa trấn, không được sơ xuất", Linh Lung chậm rãi nói trong khi đang lẳng lặng ngóng về phía đất Ma, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Chưởng giáo cũng không nhiều lời, ngay lập tức xoay người rời đi.
Đế Đô, địa cung của Đại Tế Ti hoàng tộc.
Ân Minh đã tỉnh, thoải mái vặn cổ, đắc ý hấp thụ huyết khí của Cửu Vĩ Tiên Hồ, so với trước khi bế quan thì hiện tại hắn ta đã có sự thay đổi rất lớn: khí huyết mênh mông, sinh linh lực tràn đầy, khí thế cực kỳ bạo ngược, đôi mắt lóe ra ánh sáng yêu dị âm trầm, võ tu bình thường e rằng cũng không dám đối đầu với hắn ta, chỉ cần nhìn hắn ta thì cũng đã cảm thấy thất kinh hồn vía. Năng lượng bên trong thân thể của hắn ta cường đại đến mức khi vừa tỉnh lại thì đã lan tràn ra khiến cho cả địa cung ông ông chấn động.
"Thật là một cảm giác tuyệt diệu".
Ân Minh cười âm hiểm, phấn khởi vô cùng.
Ân Trú hài lòng vuốt râu, năng lượng Cửu Vĩ đã hợp nhất thành công, chuyện lão ta tính toán nhiều năm đã không vô ích. Đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch lớn của lão ta, đó là thâu tóm cả Đại Hạ. Tu vi không phải là vấn đề lớn, đoạt quyền là vấn đề cần đầu óc, cho dù có thật sự phải chiến đấu thì bây giờ lão ta cũng đã có đủ tự tin có thể giết chết Hồng Uyên.
"Trước tiên cứ nghỉ ngơi đã".
Ân Trú để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Ân Minh ngoài mặt thì ngoan ngoãn ở lại, nhưng không lâu sau liền bước ra khỏi địa cung.
"Thiếu chủ".
Ở lối vào địa cung có một người đàn ông mặc hắc bào cung kính hành lễ.
Xem đi! Cho dù không có Kim Sơn và Ngân Sơn lão quỷ thì đội hình tay sai của Đại Tế Ti vẫn rất đáng sợ, ví dụ như người đàn ông mặc hắc bào này chính là một cường giả Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, thế nhân gọi lão ta là Hắc Sơn lão quỷ, xét về chiến lực thì lão ta còn cường đại hơi Kim Sơn và Ngân Sơn, hơn nữa lão ta đã phục vụ Ân Trú từ rất lâu.
“Cơ Ngân đang ở Thiên Tông à?”, Ân Minh âm hiểm cười hỏi.
"Theo nguồn tin đáng tin cậy thì hắn đã tiến vào đất Ma", Hắc Sơn lão quỷ nói.
"Như vậy thì ta nhất định phải tặng cho hắn một phần quà lớn rồi", khóe miệng Ân Minh khẽ nhếch lên, rồi hắn ta đi thẳng tới Thiên Tông. Mặc dù Cơ Ngân không có ở đó nhưng bạn bè của hắn vẫn còn ở đó, chẳng hạn như Tô Vũ, Kiếm Nam, Lăng Phi, Vô Niệm,... Ân Minh sẽ đánh tất cả tàn phế, còn Cơ Ngân sẽ là kẻ cuối cùng.
"Còn có tiện nhân đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý gọn gàng".
Nụ cười của Ân Minh vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn có thể nói là hung tàn.
Tiện nhân mà hắn ta đang nói tới tất nhiên là đang ám chỉ Long Phi, hắn ta có chỗ nào không bằng Cơ Ngân vậy mà Long Phi lại dám chọn Cơ Ngân mà không chọn hắn ta, món nợ này cô ta nhất định phải trả giá bằng máu, sớm muộn gì thì hắn ta cũng sẽ khiến cho Long Phi phải chết dưới thân hắn ta.
Ầm! Ầm!
Bên trong di chỉ Ma vực vẫn đang ầm ầm chấn động.
Những người đã tiến vào di chỉ đều thất kinh hồn vía.
"Ma lực đáng sợ quá".
"Khí tức Chuẩn Thiên nhưng uy lực còn có thể sánh ngang Thiên Võ".
"Đừng quản nhiều, tiếp tục tìm kiếm đan Bất Lão đi".
Những tiếng bàn tán liên tục vang lên, ở bên trong di chỉ đã có thêm nhiều người từ các thế lực khác nhau, không vào từ chung một lối mà vào từ các lối nằm rải rác khắp nơi. Có không ít người phóng tầm mắt ra xa quan sát thấy có ma sát hoành hành, ma quang phóng ra tứ phía, khí thế cuồn cuộn quét ngang thiên địa khiến cho không ai dám lại gần, tốt hơn hết là nên cẩn trọng từng bước chân.
"Có phải là Cơ Ngân không?"
Ở sâu trong núi, Thiên Vũ hỏi.
Sở Vô Sương không đáp, ngoại trừ Cơ Ngân thì e rằng cũng chẳng còn ai có thể gây ra động tĩnh lớn đến thế, cái tên đó đi tới đâu là chỗ đó sẽ trở nên cực kỳ náo nhiệt, bây giờ tình hình bên ngoài đột nhiên lại trở nên hỗn loạn không thôi, không phải do hắn thì còn ai?
Ầm!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì lại có thêm một ngọn núi khác sụp đổ.
Quỷ thụ yêu quá cường đại, thân hình còn chưa tới nơi thì đám dây mây của nó phóng ra đã san bằng cả một ngọn núi, sức công phá cùng sát thương đáng sợ như thế, nếu như nó đang ở trên chiến trường thì chắc chắn cảnh tượng này sẽ cành hoành tráng hơn nữa.
Phụt!
Đất đá bay tán loạn, Triệu Bân không ngừng hộc máu.
Sắp xong rồi, hắn đang cố hết sức bình sinh để chạy trốn, sơn cốc đã không còn xa nữa.
Vèo!
Quỷ thụ yêu truy đuổi sát nút, từng luồng ma khí chém tới tán loạn.
Triệu Bân cắn chặt răng, vừa thi triển Thiên Cang hộ thể vừa dùng hồn ngự kiếm, cố hết sức chống đỡ những luồng ma khí đang chém tới, nguyên nhân là do ma lực của quỷ thụ yêu cực kỳ quỷ dị, một khi bị trúng đòn thì ngay cả Vạn Pháp Trường Sinh quyết cũng không thể khiến cho vết thương của hắn dễ dàng khép miệng.
"Tới rồi".
Chân Triệu Bân đạp đất lấy đà, phóng thẳng vào sơn cốc.
Quỷ thụ yêu đã đuổi tới, một dây mây của nó cũng phóng thẳng vào trong sơn cốc muốn lôi Triệu Bân ra ngoài. Triệu Bân có thể chất mạnh mẽ mà vẫn bị chấn động đến mức xương cốt gãy nát, hộc máu giàn giụa, máu của hắn còn chảy lên trên cỗ quan tài bên trong sơn cốc, trong nháy mắt liền bị cỗ quan tài hấp thụ.
Ầm!
Bên trong sơn cốc bây giờ cũng không còn yên tĩnh, đất đá bắt đầu bay tán loạn.
Đột nhiên, cỗ quan tài liền đứng sừng sững trấn thủ ngay chính giữa sơn cốc như một tấm khiên lớn, cả sơn cốc lúc này trở thành nơi vững chắc nhất, không chút lay động dưới sự trấn thủ của cỗ quan tài.
"Gặp lại ngươi thật tốt".