“Ta vừa bấm ngón tay tính toán, hắn sắp đập người rồi đấy!”
Hơn chín mươi phần trăm những người nhìn thấy Triệu Bân khởi động cổ tay thì đều thốt ra câu đó. Khởi động cổ tay là động tác đặc trưng của ai đó, chứng tỏ đối thủ của hắn sắp sửa “được tiếp xúc thân thiết” với mặt đất rồi, còn về việc đầu “hôn” đất trước hay chân chạm đất trước thì phải xem tâm trạng của Cơ Ngân thế nào.
“Đáng đời!”
Bọn Ngô Khởi cười ác ý, phải nói là rất sung sướng.
Trước đó không lâu, Tinh Hồn không chịu nể mặt hắn ta nên bây giờ, khi thấy Tinh Hồn bị trọng thương thì hắn ta càng thấy đã mắt hơn.
“Đập chết hắn đi!”
Ngao Diệt thầm nghiến răng nghiến lợi, tên này cũng ôm cả cục tức trong bụng.
Nếu có thể thì hắn ta cũng muốn cho Cơ Ngân một cục tiền để tên đó đập chết Tinh Hồn.
Tinh Hồn bật ngửa, lùi về sau một bước.
Nói thật lòng, hắn ta đã thấy hơi sợ rồi, cả tám cấm chế đều đã bị phá, còn bị Huyền Giáp làm cho thành nửa tàn phế, với trạng thái lúc này thì làm sao hắn có thể đánh lại Cơ Ngân được, không nói những thứ khác, chỉ nói đến tuyệt chiêu Thiên Nhãn và thuấn thân tuyệt sát, nhiêu đó đã đủ cho hắn ta no đòn rồi.
Nghĩ đến đấy, Tinh Hồn đột nhiên đứng chững lại.
Chỉ trong chớp mắt, khí thế đang phân tán của hắn ta đã bị ép ngưng tụ hết lại.
“Được lắm, đàn ông đấy!”
Kiếm Nam thốt lên, những người đứng xem cũng đầy cảm xúc.
Nhìn đi, người đứng thứ ba của nội môn cũng là một người cao ngạo, dù cho chân nguyên đã cạn kiệt, bị thương rất nặng nhưng hắn ta vẫn muốn tiếp tục đánh, dù sao cũng không thể tỏ ra hèn nhát, phải kiên trì cố gắng đánh cho xong trận này.
“Vì ngươi giỏi chịu đòn nên đập liền chín phát khỏi thương lượng nhé”.
Triệu Bân bước lên hai ba bước, rồi xông thẳng về phía Tinh Hồn.
Đánh!
Tinh Hồn hét lên, âm thành cứng rắn và đầy sức mạnh.
Sau đó hắn ta đã quay đầu bỏ chạy, nhảy xuống khỏi sàn đấu và mất hút.
Triệu Bân tiến tới một bước, ngây mặt ra.
Đâu chỉ có hắn, tất cả các thanh niên có mặt ở đó cũng như các trưởng lão ở bên ngoài cũng đều ngây ra!
Im lặng, cả hội trường đều im lặng, phần lớn đều nhếch miệng.
“Tên đó chạy mất rồi à?”
Bốn năm giây sau mới có người lên tiếng.
“Hình như là đã chạy rồi”. Có không ít người phải hít sâu một hơi để bớt ngỡ ngàng.
“Đến chạy mà cũng nhanh đến thế, có phong cách của ta đấy”. Tô Vũ nói với vẻ đầy cảm xúc. Vốn dĩ hắn ta định mắng nhưng nghĩ lại thì thôi, Nguyệt Linh đang ở gần đó, hắn ta cần phải giữ hình tượng thật tốt, còn mấy việc cần “kỹ thuật” như mắng nhiếc đó thì chỉ cần để cho ai kia làm là được rồi.
“Bà nội ngươi, đã nói là đánh mà?”
Tên nhỏ con Lăng Phi đó búng người lên cao đến ba trượng, nói mắng là mắng ngay.
Các khán giả đứng xem ở đó cũng có cùng tâm trạng, ai cũng chuẩn bị sẵn tâm lý xem trò hay rồi, vậy mà ngươi lại chạy mất. Đường đường là đệ tử đứng thứ ba nội môn, ngươi cũng không thấy xấu hổ khi bỏ chạy sao?
Không chạy thì ở đó đợi bị đập à?
Đấy sẽ là câu trả lời của Tinh Hồn.
Lúc Hồng Tước đưa hắn ta về thì đã dạy cho hắn ta một đạo lý, đánh lại được thì đánh, nếu đánh không lại thì chạy. Có giữ được thể diện hay không không quan trọng, quan trọng là tư thế, dù cho có bỏ chạy thì cũng phải có khí thế của bá vương.
Và hắn ta đã thấm nhuần được tư tưởng đó rồi.
“Ta thật không biết ngươi còn có điểm đáng yêu đến thế”. Triệu Bân xuýt xoa, hắn luôn tưởng rằng Tinh Hồn rất gan lì, cuối cùng hóa ra là Hồng Tước đã nhặt về được một “ngôi sao màn bạc”, đến cả “vua điện ảnh” như hắn mà cũng không nhìn ra được sơ hở, ai mà ngờ cái tên này lại bỏ chạy.
Nói thật thì không thú vị gì cả.
Các khán giả ở dưới sàn đấu cũng cụt hứng.
Xem Cơ Ngân đập người, có xem bao nhiêu lần cũng không đủ!
Còn Tinh Hồn, chắc đây là người đầu tiên trong số những người hẹn lên đài đánh nhau với Cơ Ngân mà không bị đập.
Con người ấy à, lanh trí một chút vẫn tốt hơn.
Như Tinh Hồn, bỏ chạy là lựa chọn cực kỳ chính xác.
Bên này, Triệu Bân đã thu lại khí thế, và tiện tay lấy đi lốc ngân phiếu.
Tiện thể hắn còn đảo mắt nhìn quanh dưới sàn đấu một lượt.
Ánh mắt đó rõ ràng là đang muốn nói: “Còn có ai muốn hẹn đánh nhau nữa không?”
Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy ai nói gì, đến cả Tinh Hồn cũng đã chạy mất rồi, còn ai rảnh rỗi tìm cảm giác kích thích nữa chứ. E là ngoài Long Phi và Thiên Vũ ra thì không còn ai dám tìm ngươi đánh nhau nữa đâu, không phải là không thể chịu thua, chủ yếu là đau quá!
“Ngầu vậy!”
Kiếm Nam thấy tất cả mọi người đều rụt cổ thì chậc lưỡi.
Không phải nói dóc chứ, nếu lúc này mà hắn nói “ta là thiên hạ vô địch” thì chác cũng không có ai phản đối.
“Hẹn gặp lại”.
Triệu Bân bước xuống khỏi sàn đấu, sải những bước chân kiêu ngạo và chầm chậm rời khỏi đó.
Đằng sau hắn, tất cả đều lặng thinh.
“Huyền Giáp của ta”.
Ngao Diệt ôm ngực, vô cùng đau lòng.
Khổ nỗi không đủ thực lực nên không thể giành lại được.
“Vẫn chưa xong đâu!”, bọn Ngô Khởi rất tức giận.
Ngao Diệt đã thất bại.
Tinh Hồn cũng đã thất bại.
Tất cả đều không quan trọng, đằng sau vẫn còn một nhân vật đáng sợ hơn nữa.
Đương nhiên là Ân Minh - cháu trai của Đại Tế Ti, đến nằm mơ, hắn ta cũng muốn giết chết Cơ Ngân.
Kịch hay không còn, ai về nhà nấy.
Lúc rời khỏi thì ai nấy cũng đầy tâm trạng.
Còn có rất nhiều người muốn đi tìm Tinh Hồn để nói chuyện.
Nói quỷ gì.
Tận trong núi sâu, Tinh Hồn chống một tay lên lưng, bước đi khập khiễng. Hắn ta phải tìm chỗ nấp thôi, trong thời gian ngắn không tiện lang thang bên ngoài, cũng không tiện ra ngoài huênh hoang.
“Huyền Giáp này cũng tốt thật”.
Trên đường về, Tô Vũ và Kiếm Nam, mỗi người một bên, nhìn quanh Triệu Bân.
Huyền Giáp là bảo bối là chuyện đương nhiên.
Trong trận chiến này, nếu như không có Huyền Giáp tấn công bất ngờ thì Triệu Bân cũng no đòn.
“Có thể mặc nó lên người cảnh giới Chuẩn Thiên không?”, Lăng Phi chọt nhẹ Triệu Bân.
“Khó lắm”. Triệu Bân uống một ngụm rượu.
Đấy là lời thật lòng.
Không khó để phá giải nếu mặc Huyền Giáp lên người, chỉ cần tìm ra được huyền cơ bên trong là có thể cởi được nó, cách còn lại là phải có sức mạnh tuyệt đối. Với sức mạnh của cấp Chuẩn Thiên thì có thể làm cho nổ tung Huyền Giáp chỉ trong tích tắc.
Sau khi về đến đỉnh Thanh Vũ thì Triệu Bân liền khóa chặt cửa phòng.
Hắn đã luyện hóa được Huyền Giáp, giờ phải luyện hóa luôn Ô Kim Tiên Võng.
Sau này hắn sẽ dùng nó để bắt Vương Dương.
Mọi người đều không làm ồn, ai làm việc của người nấy.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Trong phòng, lôi điện không ngừng kêu xèn xẹt, Triệu Bân vẫn đang cặm cụi luyện.
Cùng là bảo bối nhưng Ô Kim Tiên Võng này cao cấp hơn Huyền Giáp nhiều, nó có thêm chữ “tiên” đâu phải chỉ để chưng thôi đâu, đến giờ vẫn chưa tra ra được nguyên liệu tạo thành nó. Hắn cũng đã từng tìm các trưởng lão hỏi thăm nhưng không có ai biết cả, còn có cả dấu ấn cấm chế bên trên đó nữa, cũng chắc hơn tưởng tượng của hắn.