Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Sau lưng hắn, đoàn người đen kịt như kiến cũng lao vào dãy núi, chặn hết bốn phương tám hướng, khí thế mạnh mẽ khiến dãy núi như rung lên bần bật. Lần này chúng vây bắt rất nghiêm ngặt, bịt kín mọi lối ra, nhân tài yêu nghiệt từ khắp nơi tề tựu, đồng thời còn có hai kẻ nổi bật nhất, Cơ Ngân dù mọc cánh cũng khó thoát.  

             “Cơ Ngân, vẫn còn định hướng đến hơi thở cuối cùng à?”  

             Ma Khôi quát ầm lên, âm thanh như sấm dậy vang vọng cả vùng trời.  

             Thân Dung từ phía Đông lao tới, khí thế áp đảo hơn cả hắn ta, ánh mắt nóng rực, phen này chia chác bảo vật hắn ta muốn phần lớn hơn, nếu Ma Khôi không chịu thì đánh thêm trận nữa, lần này Hung Hổ yếu hơn Thương Xà rồi.  

             “Giao bảo vật ra đây!”  

             Tiếng gào thét của người truy đuổi cũng rung chuyển trời đất.  

             Ví dụ như đám người Vương Dương và Thương Nguyên, lấy bảo bối gì gì đó không quan trọng, họ chỉ cần Cơ Ngân chết. Đa số những người khác cũng nghĩ như vậy, có hai kẻ yêu nghiệt như Ma Khôi với Thân Dung ở đây, cướp được bảo bối mới là lạ.  

             Đùng!  

             Hàng ngàn tiếng gào như làm bầu trời nổ tung.  

             Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là mây đen cuồn cuộn kéo tới, sấm sét đì đùng giữa các đụn mây, uy lực đàn áp bao phủ cả một khoảng trời. Đó là một thứ ý chí cực kỳ đáng sợ, vì nó đến từ bầu trời.  

             Người đã đông đủ.  

             Thiên kiếp cũng nên đến thôi.  

             Đùng! Đùng uỳnh uỳnh!  

             Chỉ trong thoáng chốc, sấm sét nổ vang trời.  

             Triệu Bân không hề giấu giếm, hắn giải trừ hết cấm thuật của mình, bung tỏa thiên kiếp của cảnh giới Địa Tạng. Đêm nay sắc trời đẹp đấy, người kéo đến cũng nhiều, khung cảnh hoành tráng thế này rất phù hợp cho một trận sét đánh tập thể.  

             “Cảm giác sợ hãi quá nhỉ”.  

             Đám đông vây quanh run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên.  

             Có không ít người tự hỏi trong lòng: Sắp có mưa à? Nhưng câu hỏi này cũng chỉ vang lên trong lòng thôi, bởi động tĩnh trên đầu không phải dấu hiệu trời mưa mà giống như thiên kiếp của võ tu hơn.  

             “Là thiên kiếp đấy!”  

             Cũng không biết kẻ nào thét lên một tiếng.  

             Lời này vừa vang lên, đám đông lập tức khiếp sợ.  

             Thiên kiếp không đáng sợ, nhưng phải xem xem bản thân độ kiếp ở đâu. Một người chạy tới vùng núi hẻo lánh thì không có gì, nhưng nếu cả đống người cùng độ kiếp ở đó thì cực kỳ náo nhiệt luôn. Trong phạm vi thiên kiếp thì có ai dính người đấy, tất cả sẽ ứng kiếp một cách bị động, bây giờ người tụ tập ở đây rất nhiều, chất chồng chất đống luôn.  

             “Là ai thế hả?”  

             Tiếng mắng chửi lập tức vang lên, họ vừa chửi vừa lùi ra sau.  

             Chủ yếu vì không biết đây là thiên kiếp của “nhân tài” nào, nếu đã không biết thì phải tranh thủ lùi ra ngay, chưa biết chừng kẻ độ kiếp đứng ngay bên cạnh, sấm sét giáng xuống thì không lệch phát nào.  

             “Để lâu phân trâu hóa bùn!”  

             Tất cả mọi người đang lùi ra, chỉ có Ma Khôi vẫn lao vào núi.  

             Mục đích của hắn ta rất rõ ràng, hắn ta muốn tiêu diệt Cơ Ngân khi thiên kiếp giáng xuống.  

             Tiện thể cướp hết các báu vật của hắn, xong việc sẽ quay người chuồn luôn.  

             Thân Dung cũng có suy nghĩ này.  

             Tốc độ của hắn ta chẳng hề chậm hơn Ma Khôi.  

             Các cụ dạy rất phải, chim bay đầu đàn dễ gặp súng săn, rất đúng với hai tên này. Cả hai vừa chạy tới khu vực này, chưa kịp ra tay đã bị sét đánh. Thương Xà và Hung Hổ bị sét đánh đến lảo đảo, chưa kịp đứng vững đã bị đánh thêm lần nữa dữ dội hơn, hai tên này dính chưởng không trượt phát nào. Hóa thân hư ảo của Thương Xà và Hung Hổ chỉ còn một nửa vì sét đánh, tình thế cực kỳ khủng khiếp.  

             Đùng! Binh! Đùng!  

             Khung trời chấn động, sấm sét liên miên.  

             Người dính phải sấm sét không chỉ có Ma Khôi và Thân Dung mà còn cả Triệu Bân nữa, hắn mới là kẻ độ kiếp, bị sét đánh đến mức da thịt nở tung, nếu không thì làm sao gọi là thiên kiếp của cấp Địa Tạng, cấp Huyền Dương còn lâu mới bì được. Hắn cũng không dễ chịu gì, đứng giữa đám nhân tài này, hắn cũng hứng đủ.  

             “Á…”  

             “Thiên kiếp của ai thế!”  

             “Mẹ kiếp nó chứ!”  

             Đám đông nháo nhào lên, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng chửi mắng, tiếng rủa xả liên tiếp vang lên, tình cảnh rất hỗn loạn. Đám người trước đó hùng hùng hổ hổ xông vào dãy núi bây giờ ai nấy ôm đầu chạy trối chết. Thiên kiếp rất công bằng, người ở tu vi nào cũng thì hứng thiên kiếp ở tu vi ấy, đã vậy còn đánh rất chuẩn, hiện trường máu me văng tứ tung, kẻ nào căn cơ không vững thì bị đánh thành tro luôn.  

             “Đó là… thiên kiếp à?”  

             Sở Vô Sương và Thiên Vũ ở ngoài vòng vây nhìn thấy cảnh ấy mà sững sờ.  

             Ngay khoảnh khắc trước đó thôi, họ đã rất tuyệt vọng, bởi cho dù liều mạng cũng không cứu nổi Cơ Ngân. Bây giờ thì hay rồi, tự dưng có một trận thiên kiếp, bao nhiêu người cùng nhau bị sét đánh.  

             “Đừng đi, lão đại đang làm màu đấy”.  

             Bên cạnh họ, một phân thân của Triệu Bân khoanh tay nói.  

             Nghe thấy câu này, Sở Vô Sương và Thiên Vũ cùng liếc mắt nhìn sang.  

             Sững sờ trong thoáng chốc, thần thái của hai người bỗng trở nên rất đặc sắc. Hóa ra bấy lâu nay là thiên kiếp của Cơ Ngân, chẳng trách tên này không cho họ theo vào, thứ nhất vì vướng víu, thứ hai vì nếu đến quá gần thì họ cũng sẽ gặp thiên kiếp, cũng sẽ bị sét đánh, đây mới là trọng điểm. Ngẩng đầu nhìn mà xem, bây giờ đám cao thủ yêu nghiệt kia chính là ví dụ tốt nhất, ai cũng chật vật, máu me be bét, không có người thê thảm nhất chỉ có người thê thảm hơn. Không phải vì căn cơ của họ không đủ, mà là vì thiên kiếp quá đáng sợ.  

             Từ đó có thể thấy Triệu Bân yêu nghiệt cỡ nào.  

             Hắn càng lợi hại thì thiên kiếp càng mạnh mẽ.  

             “Cơ sư đệ đúng là đa tài đa nghệ”.  

             Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, tỏ ra thâm thúy.  

             Sở Vô Sương thần sắc mơ màng, nhìn thôi cũng thấy chóng mặt. Cứ ngỡ lừa bịp là nghề của tên đó rồi, bây giờ nhìn lại, tên đó bẫy người ta còn có nghề hơn. Bao nhiêu con người, bao nhiêu cao thủ dồn đống ở đó, chẳng khác nào một vụ

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK