Hắn biết Ngụy Hồng đã không nhịn nổi nữa, tên đó đã muốn ra tay với mình, muốn gán tội cho Triệu Bân hắn thì sợ gì không có lý do. Muốn lý do sao, đối phương có thể cho ngươi cả xe luôn, mà bất cứ lý do nào cũng có thể gông cổ ngươi lại và bắt đi, hỏi hay không hỏi thì có khác gì nhau, nếu như đã đoán được từ trước thì hắn cũng đã sớm tính toán sẵn rồi.
Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con!
Hắn sẽ cho Ngụy Hồng một bài học nhớ đời.
Các thị vệ đều khá tự giác, dùng rất nhiều phong ấn để vây chặt Triệu Bân từ trong ra ngoài. Thủ lĩnh thị vệ còn cởi nhẫn ma của Triệu Bân, trước khi đến đây, thiếu thành chủ đã dặn dò là phải đem chiếc nhẫn đó về.
Triệu Bân không quan tâm.
Cơ bản là hiện tại nhẫn ma chẳng có gì bên trong. Mấy ngày trước, bảo bối của hắn đều được chuyển đến thế giới vĩnh hằng rồi, hơn nữa nhẫn ma có ấn ký và cấm chế, người bình thường vốn không thể nào mở ra được. Trước khi mở nó ra, Ngụy Hồng cũng sẽ không nỡ hủy hoại nó, nếu muốn trục lợi từ chỗ của hắn, e là đối phương đã mơ mộng quá viển vông rồi.
Hắn đã bị đưa đi.
Lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở trong đại lao trong thành.
Nhà tù không bẩn thỉu và hỗn loạn như trong tưởng tượng, những song cửa sắt lóe lên tia sáng lạnh, còn không khí ở đây thì như được che bởi một tấm màn đen, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nhưng cũng không sao!
Hắn là người từng trải.
Trong tù nhốt khá nhiều người, nhìn lướt qua thì gian tù nào cũng có người ở, tu vi trải dài từ Tiên Nhân đến cảnh giới Động Hư, ngoài người già còn có trẻ nhỏ, rất nhiều người ôm cửa la oan uổng.
“Ồn ào!”
Canh ngục hung thần ác sát, cầm roi da đánh từng người một.
Nhưng đó chỉ là giải pháp trước mắt, chưa được một lúc thì tiếng kêu oan lại vang lên.
“Tiểu bối, sao ngươi lại bị bắt ?”
Gian ngục bên cạnh có tiếng người truyền đến.
Triệu Bân liếc mắt sang nhìn thấy là một ông già, người ngợm nhếch nhác, đầu tóc rối bời, có vẻ ông ta đã sống ở đây nhiều năm rồi, xích trói ông ta cũng đã gỉ sét, đôi mắt già nua đục ngầu, chắc là đã trải qua rất nhiều chuyện, ông già đó còn yên lặng hơn cả tội phạm như hắn, ông ta chỉ ngồi đó và không rục rịch.
“Không có gì!”, Triệu Bân mỉm cười.
“Người đến đây đều có tội!”
“Người bên trái là tội phạm giết người!”
“Người bên phải là kẻ cắp!”
“Ba người đối diện là tội làm màu!”
Có vẻ như ông lão già nua này rất am hiểu tình hình nhà lao, giới thiệu từng người một cho Triệu Bân.