"Thánh tử bá khí".
Bên ngoài thành cổ lại vang lên tiếng hô lớn khác, người của Ma gia đã chạy ra đón "các anh hùng" trở về, thánh tử mà bọn họ nói đến cũng không chỉ có Ma Tử mà còn có Triệu Bân. Ma Tử, Phượng Vũ, đại trưởng lão Ma gia cùng các cường giả Ma gia từ lâu đã quán triệt tư tưởng, bọn họ hết sức cảm kích Triệu Bân, thậm chí bọn họ cũng đã xem Triệu Bân là một đầu lĩnh.
"Thường thôi".
Triệu Bân và Ma Tử nghiêm túc nói.
Mỗi khi hai người nói ra hai chữ này thì luôn tỏa ra hào quang chói mắt.
"Cầm lấy rồi chia cho mọi người đi".
Sau khi vào thành, Triệu Bân liền lấy ra bùa trữ vật.
Huyễn Mộng mỉm cười nhận lấy.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết bên trong đó có không ít tài nguyên tu luyện!
Trên một cây cổ thụ cao, đám người Tử Đô đã bị treo lên, đang đung đưa theo gió.
"Lại thêm năm ngàn vạn lượng".
Ma Tử vươn tay ra vuốt ve Tử Đô nhẹ nhàng như đang vuốt ve... thê tử.
"Lại thêm một khoản tiền có thể rút", Triệu Bân cũng đang vuốt ve Tử Đô như thể đang vuốt ve... bảo bối.
Lời nói của hắn hết sức thâm ý.
Ý tứ của hắn chính là, kẻ này chỉ cần bắt trói thêm vài lần thì muốn đòi bao nhiêu tiền chuộc mà chẳng được!
Vuốt ve một lúc thì hắn lại thi triển thuật soát hồn.
Bí pháp này không khó học, hắn đã xem sơ qua cho nên bây giờ có thể thử nghiệm với Tử Đô, nói không chừng còn có thể khai thác được nhiều bí mật hữu ích từ hắn ta. Các gia tộc lớn chắc chắn có che giấu rất nhiều bí mật kinh thiên động địa.
Đáng tiếc, thuật soát hồn không có hiệu quả.
Triệu Bân không tin bí pháp lại không có tác dụng cho nên ngay lập tức thi triển thuật soát hồn lên mười mấy cường giả Trấn Ma Ti còn lại.
Nhưng linh hồn của hầu hết mọi người đều đã bị khắc chế bởi một loại cấm chế nào đó ngăn cản việc soát hồn, hoặc có lẽ do sự lĩnh hội của hắn đối với thuật soát hồn vẫn còn quá nông cạn, cần có thêm nhiều thời gian tôi luyện.
"Nghỉ một ngày rồi ngày mai đi thu tiền".
Triệu Bân phất tay áo nói, sau đó đi về phía ngọn núi của Triệu gia.
Hắn vừa đi vừa quan sát mọi nẻo đường, hầu hết người của Ma gia đều đang bận rộn chế tạo linh kiện, vẽ bùa chú, luyện công, hấp thu linh khí,... khi thấy hắn đi ngang qua, tất cả đều tỏ vẻ kính trọng. Sự kính trọng này trước kia bọn họ chỉ thể hiện với thánh tử, thánh nữ cùng các trưởng lão, bây giờ lại có thêm Triệu Bân.
Ngoài sự kính trọng thì đó còn là lòng biết ơn.
Nhớ về những ngày tháng liên tục bị săn đuổi bên ngoài khiến cho bọn họ không khỏi xót xa!
Chính Triệu Bân đã cho bọn họ một chỗ ở yên ổn, ít nhất thì bọn họ đã không còn phải chạy trốn nữa.
"Nghe nói ngươi đã giở trò trêu ghẹo Long Phi ở Thiên Tông hả?"
Lăng Phi không biết từ đâu phóng ra lắc lắc cái đầu nhỏ hỏi với nét mặt gian tà.
"Ừm... rất lớn".
Triệu Bân nói đầy ẩn ý, hắn đang ám chỉ Cửu Vĩ Tiên Hồ.
Nhưng Lăng Phi nghe thì không nghĩ vậy.