"Giao bí pháp thi triển khí thế Thiên Võ ra đây thì ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống".
Lão già áo bạc cười âm hiểm, lão ta không hề vội vàng, chỉ đi từng bước một về phía trước, hưởng thụ cảm giác chiến thắng, tên tiểu võ tu đối diện lão ta chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch nhưng lại ẩn giấu rất nhiều bí mật, lão ta không thể không khai thác từng chút một, càng khai thác sâu hơn thì càng cảm thấy thú vị.
Đây đã là ngõ cụt rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể chạy được sao?
Về phần lão ta nói chừa cho hắn một con đường sống, chắc chắn lão ta sẽ không làm như vậy. Cho dù Triệu Bân có giao ra bí pháp thì cũng sẽ bị giết, không tra tấn hắn đến chết thì lão ta sẽ không xua tan được sự phẫn nộ của mình, sau khi lấy được bí pháp và giết chết hắn rồi thì lão ta sẽ lại có thêm một con rối xác chết.
Haiz!
Triệu Bân thở dài, trong mắt lão già áo bạc, đây là hành động chấp nhận hiện thực tàn khốc của hắn.
"Có giao ra hay không?"
Lão già áo bạc âm hiểm cười, bước từng bước tới gần.
"Giao".
Triệu Bân ngồi xuống, còn ho ra một đống máu.
Đương nhiên, hắn đang muốn làm phân tâm lão già áo bạc.
Trong thời điểm chiến thắng người ta thường hay mất cảnh giác, đó chính là cơ hội của hắn.
Triệu Bân từ trong lồng ngực lấy ra một cuốn sách cổ, thật ra đó là một cuốn sách cổ bình thường, nhưng trong cuốn sách cổ lại có dán thêm một lá bùa nổ. Bùa nổ cao cấp đó không phải của hắn mà là của một tên người tộc xác chết. Nếu như khoảng cách đủ gần thì lão già áo bạc sẽ phải trả giá. Hắn đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, tất nhiên hắn sẽ không khoanh tay chịu trói ở đây, hắn vẫn còn sức để chống đỡ.
Bỏ chạy đâu đó chừng trăm mét thì bắt gặp âm khí cuồn cuộn, nó đang bốc lên từ dưới lòng đất, va vào người khiến hắn bay vụt lên, đến khi đập mạnh vào vách tường thì mới rơi xuống, khi rơi xuống đất… Nơi đó là một vũng máu.
Rầm! Rầm!
Vua Man đã đến, bước chân nặng trịch khiến cả địa cung phải rung chuyển.
Hắn ta là xác ướp cổ, hai tròng mắt trống rỗng, mặt mũi chẳng có chút cảm xúc nào.
Hắn ta cũng là một vị vua, cơ thể vạm vỡ cường tráng với hơi thở mạnh mẽ.
Phụt!
Uy thế đáng sợ của Thiên Võ lại ập đến và đè Triệu Bân ngã quỵ xuống, xương cốt trong người cứ gãy giòn tan, máu trào ra khỏi miệng, tất cả đều từ nội tạng bị nghiền nát thành từng mảng, e là vua Man còn chưa đến chỗ hắn thì uy áp Thiên Võ đã nghiền nát hắn thành một đống thịt vụn, không phải là do hắn không đủ mạnh mà là do vua Man quá khủng bố và đáng sợ, hắn chỉ là còn kiến, một con kiến có thể bị nghiền thành tro bụi trong nháy mắt.
“Tiền bối… Đắc tội”.
Triệu Bân cắn răng, hai tay nhuộm màu máu, cố gắng chịu đựng uy áp, run rẩy tạo thành hình chữ thập.
Đây là con đường chết, hắn cần một sự tồn tại mạnh mẽ hơn để biến chết thành sống, sự tồn tại đủ mạnh mẽ đó chính là vua Âm Nguyệt, trong tất cả những quân bài hắn úp xuống, chỉ có vua Âm Nguyệt mới đủ sức để đối đầu với vua Man.
Bị dồn vào đường cùng.
Buộc lòng phải mời vị vua đó ra… Để cứu vớt tình huống.
Ầm!
Sau tiếng vang đó, một chiếc quan tài đá cổ xưa nhô lên từng chút một.
Vua Âm Nguyệt bị gọi đến đây, đó không phải là khí phách bình thường, nắp quan tài lẽ ra phải đẩy lên đã bị ông ta đá bay, còn mỗi quan tài đá cũng bị uy thế Thiên Võ của ông ta nghiền thành từng mảnh nhỏ.
Ông ta cũng là vua, hơn nữa còn là một vị vua cực kỳ hiếu chiến.
Một vị vua… Gặp phải uy áp Thiên Võ, ý chí chiến đấu trước khi qua đời cũng được kích thích.
Ông ta đã lờ đi Triệu Bân, cũng quên mất rằng Triệu Bân đã chạm đến sự uy nghiêm của mình, quấy nhiễu sự yên bình của mình, đối mặt với mua Man thì con kiến hôi như Triệu Bân chẳng là gì, ông ta hứng thú với vua Man hơn.
Rầm!
Vua Man đang di chuyển, cuối cùng cũng đã dừng lại, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, nhìn thấy vua Âm Nguyệt thì ánh mắt trống rỗng bỗng có thêm chút hoang mang, dường như vẻ mặt chẳng có tí cảm xúc nào đó đã có thêm chút biểu cảm.
Rầm! Ầm ầm!
Tiếng địa cung đang sụp xuống, lại là sự rung chuyển khiến đá vụn rơi xuống nhiều hơn.
Hai vị vua của toàn dân.