Thảm nhất vẫn là Cát gia, từ khi Cát Dương ngất xỉu thì phòng riêng của Cát gia đã trở nên yên tĩnh hẳn, khi khách đấu giá bên dưới cảm thấy bực mình thì đều hướng mắt lên tầng ba nhìn lướt qua phòng riêng của Cát gia, sau khi nhìn thì liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mình thảm còn chưa bằng Cát gia thảm!
So với chuyện của Cát gia thì những chuyện còn lại chẳng tính là gì.
"Chết tiệt!"
Trưởng lão Cát gia đều nghiến răng nghiến lợi, tốt xấu gì bọn họ cũng là gia tộc siêu lớn nhưng bây giờ bọn họ lại trở thành khỉ cho người ta trêu chọc, hết lần này tới lần khác đều có những kẻ nhìn bọn họ bằng ánh mắt giễu cợt!
Hôm nay Cát gia thật sự mất mặt đến mức tổ tông cũng không chịu nổi!
Nghĩ đến đây nhiều người lại quay sang liếc nhìn Triệu Bân, nữ soái và Nhan Như Ngọc.
Đợi hội đấu giá kết thúc thì ba người này chắc chắn sẽ bị xử lý.
Bỗng nhiên tiểu Kỳ Lân đang ngủ say bên trong đan hải của Triệu Bân lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đang lim dim lóe lên tia sáng, nó thè lưỡi nhảy dựng lên giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó ngon lành.
Triệu Bân biết tên nhóc này đã ngửi được mùi của bảo bối.
Bảo bối đó đang nằm trong tay của Túy Lão, là một chiếc hộp ngọc đã được mở ra.
Trong chiếc hộp ngọc là một khối đá màu vàng giống như một loại khoáng thạch đã được luyện hóa, hình dạng bất quy tắc, chỉ lớn hơn bàn tay một chút, tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.
Hai mắt Triệu Bân sáng lên, loại khoáng thạch này hắn đã từng gặp qua.
Lúc trước khi hắn vơ vét tài sản của Ân Trú có cả cây trượng đầu rồng của lão ta thì tiểu Kỳ Lân đã ăn cái đầu rồng trên cây trượng, sau đó liền lột xác, sức mạnh xảy ra biến hóa lớn. Ngày hôm đó tiểu Kỳ Lân ăn quá nhanh nên hắn còn chưa kịp nghiên cứu.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại.
Đầu rồng trên cây trượng của Ân Trú chính là được làm bằng loại khoáng thạch này.
"Cô biết đó là thứ gì không?", Triệu Bân kéo Nhan Như Ngọc hỏi.
“Viên Nhật Thương Viêm Thiết”, Nhan Như Ngọc cho hắn thông tin đầy đủ chính xác: “Đây là một thứ tốt, có thể luyện vào binh khí để gia tăng uy lực. Lần này đấu giá các chắc chắn sẽ thu được nhiều tiền".
"Năm ngàn vạn".
Nhan Như Ngọc vừa nói xong thì Triệu Bân đã giơ tay lên.
Lời này vừa thốt ra thì không ít người đã ngoái đầu nhìn lại.
Bầu không khí còn chưa kịp nóng lên thì thần đã nhảy ra ngoài rồi, tuy rằng mức giá mà hắn đưa ra không quá cao nhưng cũng đã đủ để gây ra chấn động, tất cả mọi người đều không biết có nên theo hay không, hắn thật sự muốn có được món này hay là đang muốn hãm hại người khác?
"Ngươi vội vàng cái gì, cá lớn còn chưa cắn câu mà?"
"Nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy bây giờ".
Nhan Như Ngọc và Triệu Bân ghé đầu sát vào nhau nói nhỏ.
Các khách đấu giá khác đều giật giật khóe miệng, bọn họ đều nghe thấy hai người này nói gì, chắc chắn là đang nghĩ cách hãm hại người khác.
Thấy mọi người đang nhìn mình, hai người lại bắt đầu ngồi thẳng lưng xem như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc lâu sau bầu không khí vẫn lặng ngắt như tờ.
Những người chuẩn bị ra giá đều khoanh tay không theo nữa.
Ai muốn theo thì theo, dù sao bọn họ cũng không theo.
"Còn có ai ra giá không?", Túy Lão cười hỏi.
Không có ai muốn tham gia vào trận đấu giá này nữa, không phải là do không có đủ tiền mà là vì bọn họ sợ bị hãm hại.