Đừng nói là quản gia của thành chủ, đến cả Dương Hùng nhìn phải cũng không khỏi giật giật khóe miệng, mọi chuyện biến thành một đống hỗn độn rồi.
Nhưng trong mắt lão ta, đám nhãi con này, đám già đầu này, không phải đến tham gia đấu giá, cũng không đến để cầu hôn, mà là tranh nhau chạy tới đây đánh lộn.
Một hồi náo động kéo dài tới khi tối trời mới chấm dứt.
Nhìn từng tốp người đó, bất kể già trẻ lớn bé, không có người chật vật nhất, chỉ có người chật vật hơn. Những kẻ chân què chân thọt rất nhiều, những kẻ chửi đổng xả giận cũng không ít. Nếu không có người ngăn cản, chắc vẫn có thể lao vào nhau thêm.
Kịch hay tàn rồi, khách xem kịch cũng tản đi rồi, ào ào kéo vào trong thành, những lời cảm thán, những tiếng chặc lưỡi rôm rả, trông có vẻ như chưa tận hứng lắm.
Đợi khi vào thành thì ai cũng ngoan ngoãn cả.
Họ biết rõ quy tắc rằng nếu dám đánh lộn quần ẩu trong thành sẽ được chủ thành mời đi uống trà.
Vẫn là câu nói đó thôi, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh.
Thành Vong Cổ về đêm vẫn rất phồn hoa, đèn lồng to đùng treo cao, cái nào cái nấy rực rỡ như hoa.
Bởi vì có người ngoài đến nên đêm nay quán xá vẫn chưa đóng cửa, nhất là tửu lâu và quán trà, mà cửa hàng binh khí của Triệu gia cũng là một trong số đó. Người xem kịch hay xong rồi dạo chơi cũng không ít, tiện thể mua vài món binh khí vừa ý.
“Ối chao, tay của ngươi đâu?”
Ở vườn sau của cửa hàng binh khí nhanh chóng vang lên, đó chính là tiếng hét của Ngưu Oanh. Mới ra ngoài mấy hôm thôi, sao lại thiếu mất một cánh tay rồi?
Ánh mắt của nhóm hám tài cũng lóe sáng, người ta có đủ hai cánh tay, ngươi lại thiếu mất một bên, ảnh hưởng tới mỹ quan lắm đấy?
“Không sao”.
Triệu Bân mỉm cười, cũng không giải thích gì, đợi đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì nó sẽ mọc ra thôi.
Vừa dứt lời, có khách tới cửa hàng binh khí.
Hóa ra là một cô gái, nhưng Triệu Bân vừa liếc thấy đã co giò định chạy.
Không sai, đây chính là cô gái mặc đồ đỏ tên là Xích Yên, người quen của lão mập, cũng là người quen với Chu Cát Huyền Đạo. Luận về bối phận thì cả hai đều là sư thúc của cô ta.
Cô ta đến thì thằng nhóc tóc tím cũng đến, vẫn đỡ lưng, vẫn bầm tím mặt mày, trông có vẻ như từ khi cải lão hoàn đồng chưa từng yên ổn qua ngày nào, dăm bữa nửa tháng lại ăn đòn một trận.
“Chậc chậc chậc…”
Liếc thấy Chư Cát Huyền Đạo, thần thái của hai người cực kỳ đặc sắc, sao lại giảm cấp nữa rồi, sao còn bị treo lên cây vậy? Còn nữa, cái tất thối trong miệng ông ta chắc phải cả tháng rồi chưa giặt nhỉ!
Ta nhét vào đó đấy.
Tuy lão mập không nói năng gì, nhưng thái độ nghênh ngang như không coi ai ra gì đã trần thuật mọi thứ.
Nhìn ra được rồi.
Xích Yên và thằng nhóc tóc tím tỏ ra thấu hiểu sâu sắc, ở chỗ này ngoài lão ta ra thì còn ai có lá gan ấy.
Chư Cát Huyền Đạo cuối cùng cũng được thả xuống, không rảnh chửi thề vì đang bận chống tay vào cây nôn trối chết.
“Phen này náo nhiệt ghê ha”.
Triệu Bân ho khan, tất cả những người hắn quen được trong chuyến ra ngoài lần này về cơ bản đều tề tựu ở nhà hắn, ai nấy cực kỳ tự giác thì không đi cửa chính, toàn bật tường vào nhà.
“Thiếu gia, Triệu gia phong tỏa rồi”.
Lão Tôn thì thầm nói.
“Phong tỏa gia tộc?”, Triệu Bân nhíu mày: “Đang yên đang lành, tại sao phải phong tỏa”.
“Không biết nữa!”, lão Tôn nói: “Nghe nói đây là mệnh lệnh của gia chủ trước khi bế quan, trong thời gian đấu giá của thành Vong Cổ, toàn bộ gia tộc Triệu gia phong tỏa”.
Triệu Bân không nói gì, cũng không hề hoài nghi. Đây là tác phong của cha hắn, gặp phải phiên đấu giá của thành Vong Cổ sẽ nhiều chuyện thị phi. Những ngày này Triệu gia đang “nổi trội” quá mức, phong tỏa gia tộc sẽ bớt được chuyện rắc rối.
“Nào nào nào, ăn cơm thôi!”
Lỗ Mãng hô ầm lên, ôm vò rượu tới.
Bữa tối đêm nay quả thực không ít người, đám thị vệ một bàn, nhóm Triệu Bân một bàn, chỉ thiếu một người là Chư Cát Huyền Đạo, đang bận nôn kia kìa.
“Ai cũng bảo Triệu thiếu gia bị đứt mạch phế thể, bây giờ được gặp mới biết đám người kia mù hết cả rồi!”
Thằng nhóc tóc tím nhếch miệng chặc lưỡi, từ khi Triệu Bân ngồi xuống, nó đã quan sát không biết bao nhiêu lần. Gân cốt cực ổn, thiên phú dị bẩm, ngoài việc thiếu mất một cánh tay thì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kỳ tài có một không hai.
“Cái túi này mua từ chỗ ta hả”.
Thằng nhóc tóc tím sờ cằm vì đã liếc thấy túi càn khôn của Triệu Bân, nhìn một lúc lâu. Khi bán cho Triệu Bân, nó chỉ là một thứ bỏ đi, tại sao tới chỗ Triệu Bân lại thay đổi hoàn toàn vậy?
“Nào, ăn cái này đi”.
Triệu Bân khá hiểu chuyện, gắp thức ăn cho Liễu Tâm Như rồi chuyển cái túi càn khôn đi chỗ khác, nếu không để ý mà bị thằng nhóc tóc tím cướp mất thì đúng là lỗ to.
“Sao cứ như đề phòng cướp giật vậy”.
Thằng nhóc tóc tím bĩu môi, nhìn về phía Liễu Tâm Như. Hiển nhiên cô gái mù mắt này có huyết mạch đặc biệt, vì nó cũng có, nên nó loáng thoáng cảm nhận được. Cô gái này và tên mập đen thui giống hệt nhau, huyết mạch chưa thức tỉnh. Tên mập vì huyết mạch mà toàn thân đen thui, còn người này thì chắc hẳn vì huyết mạch mà mù mắt.
Thế này thì ly kỳ quá nhỉ, Liễu Thương Không đúng là một nhân tài, cả hai cô con gái đều mang huyết mạch đặc biệt.
Triệu Bân cũng từng ngạc nhiên về điều này, huyết thống của Liễu gia đúng là khác biệt. Nực cười ở chỗ đến tận khi Liễu Tâm Như bị đẩy lên kiệu hoa, Liễu gia vẫn không biết Liễu Tâm Như có huyết mạch đặc biệt. Nếu họ biết, chắc chắn sẽ không để nàng gả tới Triệu gia. Cũng bởi vì lúc đó huyết mạch của Liễu Như Nguyệt chưa thức tỉnh, nếu không, hai người sẽ phát giác ra.
Còn về Liễu Thương Không ở thời điểm hiện tại có biết không thì phải hỏi Liễu Như Nguyệt rồi. Không phải loại huyết mạch đặc biệt nào cũng có cảm ứng, ví dụ như thể Thiên Linh sở hữu huyết mạch cực kỳ bá đạo, nhưng không có thiên phú về phương diện này, luận về cảm ứng thì vẫn kém hơn Ngưu Oanh và thằng nhóc tóc tím.
“Ta và ngươi”.
Xích Yên cũng giống như thằng nhóc tóc tím, nghiên cứu Triệu Bân rất kỹ càng, càng nhìn càng thấy quen.
“Gặp lần đầu”.
Triệu Bân cười gượng, hắn không thể thừa nhận được, nếu không, với tính cách của cô ta, không lật tung bàn ăn lên mới là lạ.
“Đừng chọc vào nó, hậu thuẫn của nó vững lắm”, lão mập dùng bí thuật để truyền lời cho Xích Yên và nhóc tóc tím.
“Vững đến mức nào”.
Hai người đồng loạt nhìn về phía lão mập.
“Luận về bối phận thì hai đứa phải gọi nó là sư tổ!”, lão mập không nói gì, đối với ông ta thì cách so sánh này đã đủ hình tượng rồi.
Hai người đồng loạt liếc mắt, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới, ánh mắt đã khác đi nhiều rồi.
Chấn động, quá chấn động luôn.
Mẹ kiếp, từ đâu lòi ra một sư tổ.
Triệu Bân cảm thấy thiếu tự nhiên.
Nếu chém quá đà thì năm hết tết đến còn phải phát lì xì cho tiểu bối!
“Yo, ăn cơm đó hả?”
Bầu không khí im lặng ở đó bị phá vỡ bởi một tiếng cười.
Lại có khách đến.
Người này chính là lão Vong Cổ. Cửa hàng binh khí đóng cửa rồi, lão ta trèo tường đi vào, mặt mũi tươi như hoa, chủ yếu vì mấy người có mặt ở đây không ai tầm thường. Khỏi nhắc tới Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, chỉ tính riêng mình Triệu Bân đã đủ danh tiếng rồi.
“Ngồi xuống uống chút nhé?”
“Không đâu, lão già này chỉ đến đưa thiệp mời thôi”, lão Vong Cổ mỉm cười, lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Triệu Bân: “Ngày mai thành chủ thiết yến tại Vọng Nguyệt Lâu để khoản đãi khách khứa từ các gia tộc lớn, không có lão bối đâu, toàn là con em trẻ tuổi thôi. Lần này Liễu Như Nguyệt sẽ đại diện thành chủ tham gia, phàm là gia tộc lớn ở thành Vong Cổ sẽ cử ra một người tới dự tiệc, chỉ giới hạn trong lớp người trẻ thôi”.
“Làm phiền tiền bối rồi!”
Triệu Bân mỉm cười nhận thiệp mời, khỏi cần nói, thành chủ muốn để hắn đại diện cho Triệu gia.
Còn về phía Liễu Như Nguyệt, đại diện cho thành chủ cũng chính là đại diện cho thành Vong Cổ, cô ta quả thực có đủ tư cách. Đáng lý ra, việc này nên để thiếu thành chủ thành Vong Cổ tiến hành, thế nhưng Dương Hùng cả đời không thành gia lập thất, không có con cái, đành phải chọn một người từ trong nhóm thanh niên thành Vong Cổ. Liễu Như Nguyệt rất phù hợp, bản thân vừa là thể Thiên Linh, vừa là đệ tử Thiên Tông, cô ta không đi thì ai đi.