Tiếng gầm gừ của Kỳ Lân vang vọng khắp cả trời đất.
Gồm cả đại trưởng lão Ma gia, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá ngơ ngác.
“Thế mà lại là Kỳ Lân!”
Ma Tử lẩm bẩm, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Mặc dù chưa tận mắt thấy Kỳ Lân nhưng trong bí tịch của Ma gia có hình của Kỳ Lân.
Thánh thú trong truyền thuyết sánh ngang với bốn thần thú lớn.
“Uy lực mạnh quá”.
Phượng Vũ lẩm bẩm, cảm thấy hơi hoang mang.
Cô ta liếc nhìn lại linh thú bị giam cầm trong thành, con nào cũng nằm rạp xuống đất, bị uy áp đè ép đến mức run rẩy. Đừng nói là loài thú, người có huyết mạch đặc biệt như cô ta cũng cảm nhận được áp lực như thể có một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu khiến cô ta không thể thở.
“Thánh thú Kỳ Lân!”
Rất nhiều trưởng lão Ma gia cũng mừng rỡ quỳ xuống đất.
Những người lớn tuổi đều khá cổ hủ và hơi mê tín.
Không biết Kỳ Lân là thánh thú hay thú điềm lành, nhưng trong nó ẩn chứa điềm lành, ơn trạch vạn vật.
“Mở mang tầm mắt”.
Đại trưởng lão Ma gia hít sâu một hơi, chậc lưỡi nói.
Đã có dự tính từ trước nhưng lão ta vẫn khó che giấu được sự chấn động, chỉ một quả trứng nhưng tu vi Chuẩn Thiên như lão ta cũng không thể nhìn thấu. Hơn nữa trứng vàng này cực kỳ cứng, có thể tự hấp thụ linh lực trời đất, sức mạnh trời đất và sức mạnh sao trời.
Như thế không phải là thánh thú không xứng.
Triệu Bân đúng là nhặt được bảo bối.
So sánh với Kỳ Lân thì mỏ vàng đó chỉ là thứ để vui đùa.
“Lão đại, là Kỳ Lân!”, thân phân của Triệu Bân mừng rỡ nhảy dựng lên.
“Nhìn mà xem”.
Triệu Bân đang ở đỉnh Ngọc Linh cũng nhìn thấy cảnh tượng này qua phân thân của mình.
Cảnh tượng lớn đáng giá để kỷ niệm như vậy, vốn dĩ hắn nên có mặt ở đó! Hắn không thể ra khỏi đỉnh Ngọc Linh, cũng không rời Thiên Tông được. Chuyện này không phải ngẫu nhiên mà là đúng lúc, nếu biết sẽ có chuyện này thì hắn đã chuồn đi mất dạng từ lâu rồi.
Gào!
Lúc hắn nhìn qua thì Kỳ Lân gầm lên hung mãnh hơn.
Thành Thiên Thu đã hạ cấm chế, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu không tiếng gầm này sẽ truyền khắp bốn phía, lúc đó cũng sẽ hấp dẫn nhiều người đến xem hơn nữa.
Đi xem quả trứng vàng, nó vẫn chưa tới lúc nứt vỏ.
Nói cách khác nó vẫn chưa đến lúc nở.
Sự thật là thế.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ảo ảnh Kỳ Lân dần dần biến mất, thu mình vào quả trứng vàng, tiếng gầm của Kỳ Lân cũng biến mất trên bầu trời, mọi thứ trở nên bình yên, chỉ còn những vầng sáng phiêu lãng giữa trời đất.
“Đây… là xong rồi à?”, nhị trưởng lão Ma gia ho khan nói.
“Phải một thời gian nữa mới có thể nở!”, đại trưởng lão nói, sau đó đưa mắt nhìn quả trứng vàng, cả quả trứng đều phát ra ánh sáng rực rỡ, mỗi lần rung lên sẽ có một tầng sáng bao quanh, thực vật ở những nơi nó đi qua đều sinh trưởng nhanh hơn, sức sống dồi dào hơn.
Các trưởng lão vây lại quanh quả trứng vàng.
“Mau nở đi, sau này đều nhờ cả vào ngươi”.
Tam trưởng lão Ma gia giơ tay ra cẩn thận sờ vào quả trứng, đây là bảo bối, bên trong còn ẩn giấu một Kỳ Lân, thánh thú hàng thật giá thật! Dù Thái Thượng Hung Hổ đến cũng phải quỳ rạp trước nó.
“Khá lắm”.
Triệu Bân nhếch môi cười, xoa mạnh vào bàn tay của mình.
Hôm nay chưa nở cũng tốt, đợi đến lúc trứng nở ra hắn chắc chắn sẽ có mặt ở đó, sẽ tận mắt nhìn thấy Kỳ Lân ra đời.
“Chuyện gì mà vui thế?”, Linh Lung liếc nhìn hắn.
“Trúng số rồi”, Triệu Bân cười nói.
Nói như thế cũng chẳng có vấn đề gì.
Thế giới lớn đến thế lại để hắn nhặt được một con Kỳ Lân, đây chẳng phải trúng số còn gì!
Hơn nữa còn trúng giải đặc biệt.
“Chúc mừng ngươi”, Linh Lung lại nhìn hắn.
Không biết tại sao thấy Cơ Ngân cười, cô ta lại cảm thấy ngứa tay.
Mấy ngày trước tên này còn lấy nước tiểu đồng tử trừ tà cho cô ta?
Triệu Bân không cho là thế.
Nếu lại lột quần nhỏ của ta là ta bắn ướt mặt đó nhé!
“Đây rồi”.
Cách đó không xa Dương Huyền Tông không hề rảnh rỗi, đám người chọn một khu vực trống bắt đầu xây dựng tế đàn, cũng khắc hoa văn trận pháp trên đó. Vẫn là một Bát Quái - Âm Dương, hai tế đàn nằm trong Âm Dương, sau đó Cửu Vĩ Hồ được tách rời, quá trình tiến hành trên hai tế đàn.
Mà những gì họ làm cũng chỉ là bước đầu tiên.
Cấm chế và trận văn vẫn phải được khắc bởi Đại Hạ Hồng Uyên.
Còn tách rời Cửu Vĩ Hồ cũng phải được hoàn thành nhờ vào Đại Hạ Hồng Uyên.
Tiền đề là Long Phi và Cơ Ngân có thể đạt thành khế ước.
Bây giờ xem ra tiền đề lớn này hoàn toàn không đáng kể đến, nhìn ấn chú cộng sinh trên người cả hai không hề bài xích lẫn nhau, không có gì bất ngờ xảy ra thì kết quả là sẽ đạt được khế ước.
Nhìn lại tên Ân Minh kia thì lại chẳng có điềm báo trước gì.
“Tính cách của lão tổ Hồng Uyên thế nào?”, Triệu Bân vừa nhìn vừa hỏi.
“Không được tốt lắm!”, Linh Lung lấy một chiếc gương nhỏ ra, nhàn nhã chải tóc: “Nếu để ông ấy biết chuyện trêu chọc công chúa thì sẽ tìm ngươi nói chuyện”.
“Đừng dọa đệ tử”, Triệu Bân bĩu môi.
Ta trông đáng yêu thế nào, để ta xem ai không biết ngại mà đánh ta.
Hôm nay Thiên Tông không được bình yên lắm.
Nói cách khác đỉnh Ngọc Linh không bình yên, một nhóm cảnh vệ Hoàng tộc đến Thiên Tông, cảnh giới Địa Tạng canh giữ quanh bốn phía của đỉnh Ngọc Linh, đừng nói là người, dù là một con ruồi cũng đừng hòng lọt vào trong. Thế nên có thể thấy bên trên rất coi trọng chuyện này, không thể để xảy ra sơ suất dù chỉ một chút.
“Trong nội bộ Thiên Tông còn động tĩnh lớn hơn nữa”, Trần Huyền Lão nói.