“Cơ Ngân?”, sau một hồi sững sờ thì ông ta mới bước lên phía trước xem xét kỹ hơn: “Sao lại thế này?"
"Đệ tử gặp hắn trên đường, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì", Long Phi cuối cùng cũng đặt Triệu Bân xuống.
“Sư bá, đệ tử có bệnh”, Triệu Bân trình bày rất ngắn gọn dễ hiểu.
"Nhìn ra rồi", Dương Huyền Tông phất tay biến ra một đám mây rồi đem Triệu Bân đặt lên trên, còn ông ta thì đi vòng quanh Triệu Bân, quét nhìn hắn từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng còn vươn tay ra sờ nắn xương cốt của Triệu Bân, tên nhóc này buổi sáng vừa mới lĩnh lệnh bài thì buổi tối đã cải lão hoàn đồng rồi.
Triệu Bân không phản ứng lại ông ta, hắn biết rằng Dương Huyền Tông đang chữa bệnh cho mình.
Long Phi cũng im lặng, cô ta đang rất tò mò muốn chưởng giáo nói cho mình biết đáp án của chuyện kỳ lạ này.
"Không có bệnh!"
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng Dương Huyền Tông lẩm bẩm.
Ông ta không nhìn thấy dấu vết thương tích trên người của Cơ Ngân, bên trong cơ thể của hắn cũng không có gì bất thường.
"Có chuyện gì?"
Một nhóm trưởng lão đã lên núi, hơn phân nửa đều đã nghe nói đến chuyện này, ngay cả trưởng lão ngoại môn như Chư Cát Huyền Đạo, Đan Huyền, lão đạo Âu Dương và lão Trần Huyền cũng đã chạy tới.
Không thấy Vân Yên, chắc là vẫn còn đang bận bế quan.
Một đám lão già vội vội vàng vàng chạy tới xem kịch hay.
Ngay cả Long Phi cũng bị đẩy ra bên ngoài.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Sao ngươi lại cải lão hoàn đồng?"
"Do công pháp ảnh hưởng sao?"
Bởi vì có rất nhiều lão già ập tới cho nên tất nhiên cũng không thể thiếu nhưng tiếng bàn luận xì xào.
Cảnh tượng trông không được bình thường cho lắm, một đám lão già đứng thành ba lớp vây quanh Triệu công tử, mỗi người lại thể hiện một thái độ khác nhau, có lão gãi cằm, có lão vuốt râu, có lão lộ ra nét mặt thích thú, lão già nào cũng xem xét khắp người của Triệu Bân để tìm ra nguyên nhân.
Nhưng cho dù có xem xét cỡ nào thì bọn họ cũng không nhìn ra nguyên nhân là gì.
Triệu Bân kinh sợ không thôi, bị mấy lão già này nhìn chằm chằm khiến cho hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
"Đi thỉnh sư thúc".
Dương Huyền Tông hít sâu một hơi nói.
Chuyện này xem ra phải tìm Linh Lung đến xem thử.
Ngay lập tức có người xuống núi đi thẳng tới Đế Đô.
Không bao lâu sau thì họ liền gặp được Linh Lung, bên cạnh cô ta còn có nữ soái Xích Diễm.
Hai người này vừa nhìn thấy Triệu Bân thì hai mắt đã sáng lên, bọn họ chẳng những đều có cảnh giới Chuẩn Thiên mà còn đều là nữ nhân cho nên tất nhiên sẽ không bỏ qua cho tên nhóc này, nhìn thấy đứa trẻ mập mạp đáng yêu thì bản tính người mẹ của bọn họ đã bắt đầu dâng lên.
"Sư thúc, hình như hắn thực sự có bệnh", Dương Huyền Tông nói.
“Còn cần phải nói sao?”, Linh Lung vươn tay ra véo véo gương mặt nhỏ của Triệu Bân, tiện tay còn chọc chọc vào cái bụng nhỏ của Triệu Bân, quả nhiên cảm giác này rất thoải mái, nếu như không phải tình hình không thích hợp thì cô ta nhất định sẽ mang tên nhóc này về nhà, tên nhóc này thực sự quá đáng yêu rồi.
Sắc mặt của Triệu Bân tối sầm lại, đây là đang khám bệnh cho hắn hay mang hắn ra làm trò đùa?