Lão già áo vàng tức giận, một chiêu mang sức mạnh ngút trời bổ tới.
Triệu Bân dùng bước Phong Thần, tránh né chỉ trong tích tắc, vung mạnh tay hất ngã lão già áo vàng. Hiện tại hắn đã là Địa Tạng tầng năm, thêm vào chín phần tiên lực, trừ phi là cảnh giới Chuẩn Thiên có trình độ như nữ soái, bằng không, dù là ai khác cũng chẳng có tác dụng, rõ ràng người trước mặt có chiến lực thua xa nữ soái.
“Quái thai gì đây chứ!”, lão già áo vàng hoảng hốt.
Địa Tạng thôi mà, sao mạnh dữ thần vậy!
Nổ!
Triệu Bân chỉ thốt lên một chữ.
Nói nổ là nổ ngay.
Cơ thể lão già áo vàng vừa mới ổn định là đã bị nổ cho lảo đảo, vẻ mặt ông ta ngơ ngác, không biết từ khi nào Triệu Bân đã dán một tấm bùa nổ lên người mình, hơn nữa còn không hề bị ảnh hưởng bởi bùa chống nổ.
“Cảm giác khá tốt!”
Triệu Bân như ma quỷ giáng lâm, trong tay còn cầm theo roi đánh hồn.
Lão già áo vàng biến sắc, phi thân ra sau nhưng làm gì được khi Triệu Bân nhanh hơn, hắn đã nện roi xuống đầu ông ta, roi sắt chuyên dùng để đánh hồn, quật người thì còn gì bằng. Lão già áo vàng hét thảm một tiếng, hai mắt tối đen, khi còn chưa kịp nhìn thấy lại thì đan điền đã bị phế đi.
Tiếng hét thảm thiết càng thêm thê lương.
Hai cảnh giới Chuẩn Thiên đã bị giải quyết một cách thuận lợi.
Triệu Bân cũng không dừng lại, một tay túm một người, tiến vào đảo nhỏ tĩnh mịch.
Sau đó lại tiếng gào thét.
Triệu Bân đang cưỡng ép soát hồn.
Nhưng biết làm sao được, trong linh hồn hai ông già này có khắc cấm chế cổ xưa, dù muốn nhìn cũng không thể xem được hết toàn bộ.
Ít nhất hắn có thể xác định hai việc.
Một, người lấy hộp sắt kia là ông già áo bạc.
Hai là, mấy kẻ này đuổi giết hắn theo lệnh của thánh tử Hỏa Long.
“Hay cho thằng ranh kia!”, Triệu Bân cười lạnh một tiếng.
Hắn cũng không quay lại phản công mà vẫn trở về Đại Hạ.
Đợi khi mọi việc đã thu xếp xong, hắn sẽ tìm tên thánh tử Hỏa Long để tính sổ.
Còn về hai lão già này, hiển nhiên đã được hắn tiễn tới Quỷ Môn Quan. Hai tên này chết trong buồn bực, vốn dĩ cả hai cho rằng diệt một tên Địa Tạng là chuyện dễ như trở bàn tay, kết quả là đụng vào một kẻ tàn nhẫn, chiến lực cực mạnh, thậm chí còn chưa kịp dùng át chủ bài là đã chết rồi.
Mấy ngày sau, Triệu Bân đã ra khỏi lãnh thổ Nam Vực.
Trước khi rời đi, hắn còn ngoái đầu lại nhìn.
Không thể không nói, hắn vô cùng thổn thức, chuyến đi đến Nam Vực lần này cũng là tình hình cửu tử nhất sinh.
Mà cầu phú quý từ trong hiểm nguy cũng rất đúng trong tình huống này. Hắn đúng là có được tạo hóa nghịch thiên, trước đó là bảo liên đăng, sau là chín phần tiên lực, không ít tài vật, thế nên mới nói chuyến đi này của hắn không hề uổng phí.
Thu mắt lại, hắn gọi ra Đại Bằng.