Có thể thấy Hoàng Phi Vũ Linh có thể nghe thấy tiếng lòng.
Hắn đoán không sai, hoàng phi thật sự có được khả năng thiên bẩm đó, so với cái loại thiên phú khi có khi không của nữ soái thì bà ấy có được thiên phú toàn diện, vì thế nên để giữ sự riêng tư, bà ấy sẽ không lén lút lắng nghe suy nghĩ của người khác, lần này chỉ là trùng hợp, ai mà ngờ được! Tên nhóc này lại nghĩ những thứ đó.
“Hiểu… Hiểu lầm thôi”.
Triệu Bân cười gượng, cảm thấy cả người lạnh buốt, nếu hoàng phi muốn giết hắn thì chỉ cần dùng sức nhẹ một cái là có thể nghiền hắn thành tro bụi, suy nghĩ những điều không nên nghĩ, rõ là muốn dạo quỷ môn quan mà!
Hoàng phi bị chọc cười, tiếp tục khám bệnh.
Long Phi và hai thị nữ bên cạnh cũng không hiểu mô tê gì.
Cũng may là không biết, nếu không người nào đó sẽ bị đánh chết.
“Tĩnh tâm không loạn, sóng lớn không sợ hãi”.
Triệu Bân thầm niệm tĩnh tâm quyết, cố gắng vứt bỏ tạp niệm.
Cũng không thể suy nghĩ lung tung, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu hoàng phi mới thu tay lại.
“Mẫu hậu, có thấy điều gì khác thường không?”, Long Phi hỏi.
Hoàng phi khẽ lắc đầu, xem xét rất nhiều lần: Cơ Ngân không bệnh, hoặc là do bà ấy vẫn chưa đủ khả năng để tìm thấy manh mối, cả bà ấy cũng không thể nhận ra được thì chỉ có thể mời Thiên Võ xuống núi mà thôi.
Đáng tiếc, lão tổ còn đang bế quan.
Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất quan được.
Triệu Bân xoa đầu, bị bệnh không đáng sợ, có bệnh thì trị! Nhưng không tìm thấy bệnh thì đáng sợ hơn nhiều, chẳng hạn như hắn, tự dưng lại hóa thành con nít, cảm giác này không ổn một tí nào.
“Ngồi xuống ăn cơm trước đi”, hoàng phi cười, cũng ngồi xuống.
Long Phi cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh mẫu thân mình.
“Ăn cơm”.
Triệu Bân cười ha hả, lấy cái tô cơm của mình ra, hắn không được cao, phải đứng trên ghế nhưng vẫn không chậm trễ việc ăn cơm, hơn nữa còn ăn được rất nhiều, nhỏ con nhưng lượng cơm cực kỳ lớn.
Rầm!
Hai thị nữ thấy thế thì âm thầm nuốt nước miếng.
Long Phi thấy thế thì nhếch miệng.
Khóe miệng hoàng phi Vũ Linh cũng run run, nhóc con bé tí mà sao lại ăn khỏe thế không biết, dù có nghe nói nhưng vẫn ngạc nhiên lắm, lượng cơm lớn thế này, thảo nào lại đánh đấm được thế.
Thú vị.
Hai mẹ con họ không động đũa, chỉ ngồi đó nhìn hắn ăn.
Khỏi phải nói, hoàng phi Vũ Linh càng nhìn càng thấy thuận mắt, dù không thể khám ra bệnh của Cơ Ngân, nhưng lại nhận ra chú ấn cộng sinh, nó giống hệt với nữ nhi bà ấy, nếu không có gì bất ngờ thì hai người họ có thể hợp thành khế ước.
Thế thì không có gì tốt hơn.
“Làm cái gì thế, muốn đánh nhau không”.
Nguyệt Thần bị đánh không ngóc đầu lên nổi vẫn không chịu ngồi yên.
Cảnh tượng đó khiến cô ta rất muốn thay Triệu Bân nói một câu: Ta muốn bú sữa mẹ.
Đáng tiếc! Lời cô ta nói không thể vang ra ngoài.
Sau khi ăn xong, hoàng phi Vũ Linh đi trước, bà ấy phải về xem thêm trong sách cổ.
Triệu Bân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Long Phi vẫn không hiểu mô tê gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng Triệu Bân, cái tô cơm to thế! Sao hắn có thể nuốt vào được chỉ, hoàng phi cũng khá là tò mò, thảo nào lại gọi là quái thai.
Hoàng phi đi rồi, một lão già lại đi lên.
Đó là lão quỷ Kim Sơn, một trong những hộ vệ của Ân Minh, ông bạn già lão quỷ Ngân Sơn vẫn còn đang ở thành Thiên Thu ấy? Lần này lão ta đến đây với mục đích rất rõ ràng, đó là đòi Ô Kim Tiên Võng về.
“Ra mắt công chúa”, lão quỷ Kim Sơn chắp tay hành lễ.
“Không cần đa lễ”, Long Phi cười.
“Ra mắt tiền bối”, Triệu Bân cũng là người hiểu lễ nghĩa, cái gì cần thì vẫn phải làm.
“Ô Kim Tiên Võng… Lấy ra đây”, lão quỷ Kim Sơn cung kính với Long Phi, đến phiên Triệu Bân thì chợt nghiêm mặt, chỉ giơ tay, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Triệu Bân, khinh thường ra mặt.
“Bán rồi”, Triệu Bân ăn no nấc một cái.
“Không chịu nghe lời thế này, ngứa đòn hả?”, lão quỷ Kim Sơn lạnh lùng nói, bắt đầu lộ uy áp.
“Bán thật mà”.
Triệu Bân nói xong còn dịch chân sang Long Phi, thiếu điều ôm đùi Long Phi, hành động rất dễ hiểu, có gan thì uy hiếp cả công chúa này, cái lưới rách đó khiến ta thảm thương thế này, thích đòi là đòi hả, mặt mũi lớn quá nhỉ!
Khỏi phải nói, lão quỷ Kim Sơn thật sự không dám.
Công chúa không đáng sợ, kẻ đáng sợ là phụ thân cô ta, ừm… Cả mẫu hậu cô ta nữa.
Long Phi không nói gì, cũng lười nhúng tay vào việc này.
“Cho cái giá đi”.
Lão quỷ Kim Sơn hít một hơi thật sâu, biết chuyện này sẽ không thuận lợi như thế, phải ói ra chút tiền.
“Ta thề, bán rồi”.
“Nếu có nói dối thì ta sẽ bị sét đánh mỗi ngày”.
Triệu Bân nghiêm trang nói, những lời đầy chính nghĩa.
Nhìn xem, dù giọng con nít non nớt là thế nhưng hắn vẫn nói đầy khí phách.
Long Phi liếc sang.
Ánh mắt cô ta đầy ẩn ý.
Bệnh, tên này thật sự bị bệnh rồi, mặt không đỏ được chính là bệnh da liễu đấy.
Nhìn lại lão quỷ Kim Sơn, gương mặt già nua đó trông cứ nhăn nhó, với thân phận của lão ta thì nhượng bộ thế là đã nể tình lắm rồi, có trời mới biết tên nhóc này không chịu nhận, thề độc thế mà cũng dám nói, không sợ mất lưỡi hả?
“Công chúa”.
Lão quỷ Kim Sơn nhìn sang Long Phi, ngụ ý là người khuyên nhủ hắn thử xem? Không thì tìm chỗ khác mà ngồi đợi, để lão phu giải quyết hắn, thế thì tên này sẽ ngoan ngoãn hơn một chút đó.
Long Phi nhìn sang Triệu Bân.
Triệu Bân chắp tay, nhìn trái ngó phải, nói chung là ta bán rồi.
“Lão Kim, lão tạm thời chờ một lát, ta nói chuyện với hắn”, Long Phi cười nói.
“Thế thì thiếu chủ nhà ta sẽ ngồi chờ tin tốt lành”.
Lão quỷ Kim Sơn hít một hơi thật sâu, chắp tay bỏ đi, trước khi đi còn liếc nhìn Triệu Bân một cái, ánh mắt đầy khí thế bức người, cũng may đây là đỉnh Ngọc Linh, cũng may nơi này có Long Phi, nếu không lão ta nhất định sẽ ra tay, chẳng những lấy lại tấm lưới mà còn phải thăm hỏi Cơ Ngân xem Ngân Sơn biến đâu mất rồi.
Kim Sơn đi, Long Phi cũng đi nốt.
Còn Ô Kim Tiên Võng, ai thích thì tự lấy.
Nếu là cô ta thì trả lại mới là chuyện lạ.