“Ta nhìn ra được!”, Thương Khung trầm ngâm nói, có cảm giác muốn được chửi thề. So sánh đôi bên chỉ làm người ta tức chết! Cái thằng nhãi ranh này, vận may của nó như trò đùa vậy? Bao nhiêu chuyện may mắn ập hết lên người nó rồi.
“Lấy từ Ma vực của ông đấy”, Triệu Bân bồi thêm một câu.
“Chưa từng thấy bao giờ”, Thương Khung lượn quanh đàn đá một vòng, xác nhận rằng chưa từng thấy bao giờ.
Triệu Bân cũng không hề ngạc nhiên về điều này.
Theo suy tính của hắn, chắc hẳn chiếc đàn đá này cũng là dị bảo từ trên trời rơi xuống, trùng hợp rơi vào Ma Vực.
Nếu không, ai rảnh rỗi đặt một cỗ quan tài trong thung lũng, mà bên trong quan tài lại là một chiếc đàn đá.
Thêm ba ngày sau, Triệu Bân bất lực thu tay về.
Chiếc đàn đá này cũng giống như bảo liên đăng, không phải di vật tiên gia tầm thường.
Sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn luyện hóa được nó.
“Tiền bối, ông biết những thứ này không?”
Cất đàn đá đi, Triệu Bân lấy ra thêm hai món bảo bối khác.
Một mảnh kính đen thùi lùi và một bộ giáp đã vỡ.
Đúng vậy, đây chính là Ma Tâm kính và Huyền Võ Hắc Ma giáp.
Thương Khung đâu thể không nhận ra khi cả hai đều là vết tích của Ma Quân. Huyền Võ Hắc Ma giáp kia chính là áo giáp của Ma tướng thứ tám, được xưng tụng là lớp phòng ngự tuyệt đối. Trong tám Ma tướng dưới trướng Ma Quân, Ma tướng thứ tám chịu đòn giỏi nhất.
Không ngờ rằng, tám ngàn năm sau gặp lại bộ áo giáp này, chỉ còn là tàn tích.
Chỉ không biết rằng tên này cướp được từ ai, chắc không nằm ngoài mấy vị thánh tử kia.
Thế nên mới nói, tên tiểu này quá đỉnh! Đến cả Huyền Võ Hắc Ma giáp cũng phá hỏng được.
“Nếu là Huyền Võ Hắc Ma giáp hoàn chỉnh, ta không phá hỏng được đâu”, Triệu Bân mỉm cười.
Câu này cũng là lời thật lòng.
Khi đánh nhau cùng Thánh Tử Ma Điện, bộ áo giáp này đã bị hỏng hóc rồi.
Nếu không phải vì thế, hắn cũng không phá được hàng phòng ngự.
Rảnh rỗi cũng chỉ rảnh rỗi vậy thôi.
Hắn bắt tay vào tôi luyện Ma Tâm kính và Hắc Ma giáp. Sở hữu chín phần tiên lực thì việc luyện hóa hai vật này cũng không còn tốn sức như trước nữa. Hắn nghĩ kỹ rồi, Ma Tâm kính cho Phượng Vũ, Huyền Võ Hắc Ma giáp cho Ma Tử, tuy đã hỏng hóc, nhưng sửa chữa lại vẫn có thể dùng được, khả năng phòng ngự vẫn bá đạo lắm.
“Rốt cuộc ngươi đã lấy bao nhiêu bảo bối từ Ma Vực!”, Thương Khung mắng hắn, trước đó đã có Bất Diệt chiến kích, sau đó lại có Ma Tâm kính và Huyền Võ Hắc Ma giáp, tên này chắc không khoắng sạch kho báu của Ma Vực đấy chứ!
“Có bao nhiêu đâu”.
Triệu Bân mỉm cười, lại lấy ra một vật khác.
Lần này là một thanh ma kiếm màu đen, cướp được từ tay Thánh Tử Ma Sơn.
Không sai, đó chính là Ma Long kiếm.
Thương Khung thấy nó mà kích động đến mức tàn hồn run rẩy.
Đây là kiếm của ông ta.