Nhưng bọn họ đã bị lạc trên biển.
Bọn họ đã bị lạc vào một khu vực đầy sương mù không thể nhìn thấy lối ra, mấy lão tướng quân Xích Diễm đều đang mắng chửi, nhà họ Bạch này ở Nam Vực lâu như vậy thế mà chưa bao giờ gặp phải tình huống này hay sao?
Thật không hiểu nổi.
Trước đó bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm hộ tống Bạch gia, một nhóm hộ tống nữ soái, không ngờ kết cục lại là một nhóm bị lạc trong biển sương mù còn bên kia thì bị lạc vào cấm địa.
"Ta có cảm giác là nó đang đến".
Triệu Bân ngồi khoanh chân, không biết đã nhìn lên trời bao nhiêu lần.
Giác quan thứ sáu của đàn ông thường không chính xác.
Đã mấy ngày trôi qua nhưng trên trời vẫn không có động tĩnh gì.
“Tiền bối, hay là ông thề gì đó đi?”, Triệu Bân khoát tay nói.
"Không thể thề bậy, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh", Thương Khung nghiêm túc nói.
"Xem ông nhát gan chưa kìa".
"Ngựa non háu đá".
"Ta…"
Triệu Bân còn chưa nói dứt câu thì đã nghe tiếng sấm rền.
Triệu Bân ngay lập tức đứng dậy, thứ mà hắn chờ cuối cùng cũng đến rồi.
Hắn giơ kiếm lên cao chỉ vào bầu trời, trong lòng thầm niệm Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Ngay lập tức thiên lôi đã đánh xuống lòng biển thông qua kiếm Long Uyên, không xem Tiên trận tru sát ra gì, lôi uy đáng sợ đánh xuống mạnh mẽ khiến cho đại trận chấn động kịch liệt, lôi quang bắn ra bốn phía.
"Như vậy cũng được sao?"
Thương Khung kinh ngạc, tàn hồn run lên.
Nếu nhà ông ta không lầm thì đây chính là dẫn lôi pháp.
Nói cách khác, tên nhóc này thật sự có thể dẫn lôi.
Thảo nào.
Thảo nào hắn cứ bảo ông ta thề.
Hóa ra là hắn muốn dẫn thiên lôi xuống đây để phá vỡ Tiên trận tru sát, cho dù không phá vỡ được trận thì cũng có thể khoét ra được một lổ hổng để bọn họ thoát ra ngoài.
Thời đại tạo nhân tài.