Triệu Bân cũng thật sự không phụ kỳ vọng của mọi người, thật sự đánh cho Nguyệt Thần Pháp Tắc không còn đủ sức ngóc đầu.
Nguyệt Thần Pháp Tắc lúc này không còn lôi uy, cơ thể cũng trở nên trong suốt, người đời dường như còn thoáng nhìn thấy được khuôn mặt thật của cô ta, đẹp không sao tả nỗi, phải nói là tuyệt sắc thiên hạ.
“Kết thúc rồi”.
Triệu Bân lạnh lùng nói rồi tung ra một đấm với sức mạnh kinh thiên động địa.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Nguyệt Thần Pháp Tắc bị đánh tan thành mây khói dưới quyền kia.
Lần này không còn khôi phục được nữa.
Tiếng sấm cũng biến mất.
“Xong rồi sao?”
Trời đất bỗng chốc tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều đang quan sát nhưng không có ai dám tiến lên trước vì sợ sẽ có thêm một hồi sét.
Thánh tử Thiên Tông độ kiếp thì không thể tùy tiện chạy lung tung đâu.
Kinh nghiệm xương máu đó, có vẻ nó…. Cũng là chân lý hôm nay.
Một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì trên bầu trời, chỉ mình Triệu Bân đứng sừng sững ở đó giống như một tấm bia vững chãi. Sau khi vượt qua kiếp Thiên Võ, uy áp và sát khí của hắn đáng sợ vượt ngoài sức tưởng tượng.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn thoáng vẻ kính sợ.
Hôm nay thánh tử Thiên Tông lại tạo nên một giai thoại.
“Thời đại mới đã mở ra”.
Rất nhiều lão tiền bối hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy cảm xúc.
Không ai dám phản bác câu nói đó.
Thời đại của Hồng Uyên Đại Hạ đã qua rồi.
Thời đại của Thánh tử Thiên Tông đang đến.
Diệt!
Không ai nghe thấy được tiếng hét đó.
Là Nguyệt Thần đang nói, cuộc đại chiến với bóng tối đã đang đi tới hồi kết
A…
Trong lời nguyền của thần như có tiếng thét khàn đặc.
Không ai có thể nghe thấy tiếng hét này nhưng chất chứa bên trong là tràn đầy oán hận và phẫn nộ.