Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nguyệt Thần không nói lời nào nhưng Đại Bằng thì cứ lầm bầm suốt đoạn đường, không biết là nó đang nói với chính mình hay là đang nói với Triệu Bân. Thấy nó như vậy cho nên Triệu Bân đi đâu cũng cầm theo roi đánh hồn, khi nào hắn có tâm tình không tốt thì lại lôi Đại Bằng ra tập luyện khiến cho đầu óc Đại Bằng cả ngày đều mơ mơ hồ hồ.  

 

"Dừng lại".  

 

"Đi về phía nam".  

 

Trong lúc đang đi đường thì Nguyệt Thần lại đột nhiên nói một câu.  

 

Triệu Bân nghe thấy vậy thì ngay lập tức chuyển hướng về phía nam.  

 

Xem ra muốn tìm điểm cuối Đông Hải thì không phải đi trên một đường thẳng, trên đường phải liên tục rẽ qua mấy vòng mới được, nếu như không biết ở các ngã rẽ đó có đường đi thì có đi đến chết cũng không thể đi được đến điểm cuối, thì ra là còn có con đường đặc biệt khác.  

 

Sự hướng dẫn sau đó của Nguyệt Thần đã xác nhận suy đoán của hắn.  

 

Từ nam chí bắc, dọc đường hắn không biết đã rẽ bao nhiêu ngã rẽ, nếu như không có trí nhớ tốt thì không thể nào nhớ nổi, chỉ cần rẽ sai một ngã rẽ thì hắn sẽ bị lạc đến ngàn dặm.  

 

“Tú Nhi, thế gian này rộng lớn đến cỡ nào?”, Triệu Bân hỏi.  

 

"Rất lớn", Nguyệt Thần nhắm mắt, chỉ đáp lại đơn giản.  

 

"Rất lớn... là lớn bao nhiêu?"  

 

"Với tu vi hiện tại của ngươi, ngày đêm bay không ngừng từ nam chí bắc trong suốt tám ngàn vạn năm thì có lẽ sẽ thấy được chân trời".  

 

Ực!  

 

Triệu Bân nghe vậy liền âm thầm nuốt nước miếng.  

 

Hóa ra triều Long Đại Hạ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.  

 

"Phàm giới lớn như thế, chỉ một người trừng phạt có thể nhìn thấy toàn bộ hay sao?", Triệu Bân nghi hoặc nói.  

 

"Cái chân trời góc biển mà phàm nhân nói đến thì ở trong mắt thần minh chẳng qua chỉ là khoảnh khắc trong chớp mắt mà thôi", Nguyệt Thần chậm rãi nói: "Chỉ cần thần minh muốn nhìn thì cả phàm giới, cả phàm nhân cũng đều gần ngay trước mắt".  

 

Triệu Bân nghe xong lời này thì không khỏi hít sâu một hơi.  

 

Hắn là người trần mắt thịt không thể lý giải được chuyện của thần minh.  

 

Nguyên nhân chính là vì như thế cho nên hắn mới càng tin tưởng vào chấp niệm của mình, hắn tin chắc rằng chỉ cần hóa thần thì không gì không làm được, chẳng hạn như hồi sinh người thân của mình.  

 

Không biết qua bao nhiêu ngày sau thì Triệu Bân mới ngừng lại.  

 

Hắn thất thần nhìn về phía trước, những gì hắn nhìn thấy không còn là biển thường mà là một biển sao bao la cổ xưa, hắn có thể nhìn thấy những ngôi sao điểm xuyết đẹp như những viên ngọc quý sáng lấp lánh khiến cho tâm trí hắn trở nên mơ mơ hồ hồ, cứ như thể thứ trước mắt hắn đã không còn là một biển sao trời mà là một giấc mộng xa vời.  

 

"Đây... chính là điểm cuối của Đông Hải".  



Triệu Bân há miệng thở dốc, nơi này khác hẳn so với hắn tưởng tượng, trong nháy mắt hắn còn ngây thơ cho rằng đây là một vết rách lớn giống như vết rách không gian. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK