Tên mập khoác tay, hớn hở nói.
Xem đi, Triệu Bân không ra mặt thì thôi, một khi xuất hiện là nổi như cồn, ngoại trừ bọn họ, không một ai biết Triệu Bân là luyện khí sư, sự bất ngờ này… nghĩ thôi cũng thấy hả hê!
“Che giấu cũng kỹ phết đấy!”
Lão Huyền Không vuốt râu, nếu không phải lão Huyền Đạo nói ra thì ông ta cũng mù tịt.
Bây giờ nhìn lại, trên người Triệu Bân lại ẩn chứa thêm vẻ huyền bí.
“Sao nhìn lại quen thế này!”
Huỳnh Nham từng chủ trì buổi bán đấu giá, nhìn thấy ánh mắt của Triệu Bân, lão ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Lão ta luôn cảm thấy bóng lưng của hắn khá giống thần bịp, không chừng hai người chính là một, nếu như vậy thì thật sự rất thú vị nha!
Biểu cảm đặc sắc nhất thuộc về Khô Sơn.
Ánh mắt ông ta nhìn Triệu Bân không phải kỳ lạ bình thường.
Tên này là luyện khí sư sao?
Ông đây còn nghĩ là một thằng nhóc chứ?
Cảnh giới Huyền Dương đấu với cảnh giới Chân Linh, so với Triệu Bân, rõ ràng ông ta sẽ thắng.
“Bái kiến tiền bối!”
Triệu Bân vẫn rất hiểu lễ nghi, nên khi xuất hiện rồi hắn phải lượn lại một vòng.
“Đúng là đánh giá Triệu gia quá cao rồi!”
Khô Sơn hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn, ánh mắt đầy sự khinh thường. Ông ta vuốt râu, tỏ ra coi trời bằng vung, nếu như ông ta biết là Triệu Bân thì chắc chắn sẽ không đưa ra lời khiêu chiến này. Đấu với một tên cảnh giới Chân Linh đúng là hành động mất hết uy nghiêm, nếu việc truyền ra ngoài, ông ta sẽ mang tiếng cậy lớn bắt nạt nhỏ. Với ông ta, trận đấu này bây giờ chẳng khác nào trò hề, một người cường tráng đánh đám với một đứa trẻ, không phải trò hề thì là cái gì?
Triệu Bân chỉ cười chứ không nói gì.
Cảnh giới Chân Linh thì sao, cảnh giới Chân Linh thì cũng là luyện khí sư mà! Đừng coi thường người khác, võ tu cấp bậc như ông, ta đây đã thủ tiêu một tên rồi! Kiêu căng cái gì chứ!
“Có đấu nữa không đây!”
Đã có người không chịu nổi nữa, gào lên.
Đợi thu tiền à, hay gì?
Khô Sơn không để ý, chỉ nhìn Triệu Bân: “Ngươi không phải đối thủ của ta, nhận thua rồi xuống đài đi!”
“Ta đã tới rồi thì cùng đấu một trận đi!”
Triệu Bân cười ha ha, tạo thành trận chiến lớn như vậy, không bắt ông xuất huyết thì ta sẽ cảm thấy có lỗi với việc ông tới thành Vong Cổ mất. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, đợi tới lúc ông khóc đi!
“Không biết lượng sức!”
“Cứ coi như nộp học phí đi!”, Triệu Bân cười nói.
“Thế thì thêm chút tiền thưởng đi”.
Khô Sơn chế nhạo rồi cười. Cứ nói đi! Chuẩn bị tới đoạn đổ máu đây!
Đấu đi!