“Soạt”.
“Tìm thật kỹ cho ta”.
Hán Triều gầm lên, một đội lính đeo đao xông ra đường cái.
Không chỉ thế, lại có quân đội tăng cường vào thành.
Trông tình hình này có vẻ không chỉ là tìm thấy Triệu Bân, mà còn phải bắt sống.
Quân đội… Tất nhiên là do thành chủ thành Thương Lang điều đến, Dương Hùng có quyền điều binh khiển tướng thì tất nhiên thành chủ thành Thương Lang cũng có, trận thế lớn như vậy để bắt Triệu Bân, tiểu tự đó quả là đáng tiền.
“Nghe nói, Triệu Bân có rất nhiều bùa nổ, người không sợ hắn có liên quan đến người hoàng tộc ư?”
Dưới mái hiên phủ thành chủ, quản sự phủ thành chủ nhìn lướt qua thành chủ thành Thương Lang.
“Từ trận hỏa hoạn xảy ra ở hoàng thành vào trăm năm trước, cách vẽ bùa nổ đã được lưu truyền ra dân gian, thuật bùa chú không còn là thứ thuộc về riêng hoàng tộc nữa”, thành chủ thành Thương Lan lập tức cười âm u: “Nếu hắn thật sự liên quan đến hoàng tộc thì cần gì phải chật vật như thế, nhà họ Liễu nho nhỏ nào dám giẫm lên tôn nghiêm nhà họ Triệu”.
“Vẫn phải cẩn thận!”
“Phải hay không thì cứ bắt Triệu Bân rồi hỏi là biết”, thành chủ thành Thương Lang cười nói: “Tìm Phượng Vũ tới đây, thuật nhiếp hồn của nàng ta có thể khiến Triệu Bân ngoan ngoãn mở miệng, nếu liên quan đến hoàng tộc thì sẽ trở thành khách quý của ta, còn không thì tất cả mọi thứ của hắn sẽ thành vật của Hán Diễm này”.
“Mau mau mau”.
Tối nay thành Thương Lang đánh mất sự phồn hoa, hỗn loạn lại quá nhiều.
Có thể thấy được binh vệ đeo đao ở bất kỳ đâu, hết đội này đến đội khác tỏa ra khắp nơi.
“Có thể nói là quy mô lần này con lớn hơn cả bắt Cô Lang”.
Rất nhiều người núp trên lầu ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới quan sát, giọng đầy thổn thức.
“Triệu Bân này cũng thật là, chạy thế nào không chạy, lại cứ thích mò đến thành Thương Lang”.
“Chắc là bản thân hắn cũng không muốn đến, mà bị chặn đủ đường nên buộc lòng phải chạy tới đây”.
“Tình huống này, có mọc cánh cũng khó thoát!”
Tiếng xì xào bàn tán rất nhiều, đều là những khán giả rất trung thực.