Tiểu Hắc, người vừa mới bắt nạt hắn lúc này lại bị một đao chém cho quỳ xuống, may mà hắn ta có năng lượng cổ quái hộ thể, nếu không một đao này đủ đưa hắn về quê nhà rồi, chiêu chém trời này của Triệu Bân rất mạnh rất bá khí.
A!
Tiểu Hắc gầm lên, miễn cưỡng phá vỡ kiếm mang.
Triệu Bân từ trên trời giáng xuống, một kích bạo liệt vô song.
Đáng tiếc, chưởng này của hắn đánh vào hư vô.
Là tốc độ của Tiểu Hắc quá nhanh, tránh được một chưởng, trở tay đã phản lại hắn một chỉ.
Triệu Bân sớm đã có dự liệu, thiên nhãn lóe lên ánh sáng, đưa đối phương vào mộng ảo.
“Kiếp sau, đừng chọc vào người không nên chọc”.
Triệu Bân nhàn nhạt nói, khi Tiểu Hắc ở trong ảo ảnh, thiên lôi, thái âm chân khí, khí huyền hoàng của hắn đều tập trung lại trên đầu ngón tay, thứ này nếu chọc vào mi tâm của Tiểu Hắc, thì đúng là một chiêu tuyệt sát.
Cheng!
Đúng lúc này, một ánh sáng kiếm mang từ trong bóng tối chém ra.
Triệu Bân mất cảnh giác, bị trúng một kiếm, bắn ra xa, cũng chính kiếm này đã giải vây cho Tiểu Hắc, nếu không hắn ta đã bị giết khi còn đang trong ảo thuật của Triệu Bân.
Rầm!
Triệu Bân ngã xuống đất, tảng đá hắn đâm vào vỡ tan.
Người vừa ra tay cũng là một người mặc áo choàng đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, nhìn không rõ mặt nhưng đôi mắt đó lấp lóe một tia sáng bạo ngược, toàn thân hắn tràn đầy tà khí, rất hung bạo, làm người khác bất giác cảm thấy hắn ta là một con quỷ.
“Ma Vực ngũ mạch truyền thừa, ngươi là người của gia tộc nào?”
Triệu Bân đứng vững, vỗ vỗ bụi trên vai.
“Ngươi nói xem”.
Người áo bào đen cười nhạt, trong lời nói tràn ngập ma lực.
Triệu Bân im lặng, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của hắn ta.
Trong lãnh địa của Long Triều Đại Hạ, có một thanh kiếm ma, nó nổi tiếng hơn chủ nhân của mình, chính là thanh kiếm trong tay người áo đen đó, nó tên là Ma Long, hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh, đồ thật thì mới lần đầu thấy. Ma Tử từng nói với hắn, Ma Long kiếm do Bất Diệt Ma Quân tự tay rèn, nó đã được truyền lại từ thời cổ đại, sau đó rơi vào tay dòng dõi Ma Sơn, từ đó có thể đoán ra, người mặc áo choàng đen này thuộc dòng dõi Ma Sơn.
Nếu không ngoài dự đoán thì đây chính là thánh tử Ma Sơn.
“Nhận ra rồi à?”
Thấy thần thái của Triệu Bân, Thánh tử Ma Sơn cười nhạt hỏi.
Triệu Bân không trả lời, vẫn đang nhìn kiếm Ma Long, kiếm này so với Thánh tử Ma Sơn thuận mắt hơi nhiều, nếu không thì sao xứng với danh của Bất Diệt Ma Quân chứ. Quả nhiên bá khí vô song, cầm trên tay, thanh tiếm run lên, nó có hơi thở của một con rồng đen, tự mang theo kiếm uy và kiếm ý. Từ thanh kiếm đó, hắn có thể ngửi thấy một cỗ sức mạnh đáng sợ, chỉ nói về chất liệu của nó thôi thì đã hơn hẳn kiếm Long Uyên của hắn rồi.
Ngoài ra, hắn cũng rất ngạc nhiên.
Thánh tử Ma Sơn và Tiểu Nhật Quốc có quan hệ với nhau.
Có vẻ như hai bên đã kết thành đồng minh.
Đây không phải là một tin tức tốt, lai lịch của Ma Sơn hơn hẳn Ma Gia, dù cho Tiểu Nhật Quốc có suy tàn thì nền tảng của nó vẫn còn đó, một trong hai nhà này đã khó đối phó rồi, đừng nói đến cả hai cùng hợp lực.
“Thiên Tông lỡ phái ngươi đến đây sao”.
“Như vậy cũng tốt, đỡ cho ta ngày nào cũng phải nghĩ về ngươi”.
Thánh tử Ma Sơn thè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm láp, trong mắt hiện lên vẻ bạo ngược, lại thêm một tia máu, trong toàn bộ đệ tử Thiên Tông, có thể khiến hắn ta thèm khát, ngoài Long Phi Đại Hạ ra thì chính là Cơ Ngân, thằng nhỏ này không hề đơn giản, không phải võ giả nhưng lại mở ra đan hải và võ hồn, thân thể cường hãn, năng lực tái sinh cũng bá đạo, còn có con mắt thiên nhãn kia nữa, hắn ta khá là thèm muốn.
Nói chung, đây chính là một kho báu sống.
“Ta chỉ cần sức mạnh tái sinh”.
“Những thứ khác… đều thuộc về ngươi”.
Tiểu Nhật hắc cười, nụ cười ảm đạm và tàn nhẫn, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ dữ tợn, trong đám bạn đồng trang lứa, hiếm khi hắn phải chịu ấm ức, vậy mà lại bị thương dưới tay Cơ Ngân, còn suýt chút nữa bị giết chết.
“Vậy thì tốt”.
Thánh tử Ma Sơn nghe vậy, khóe miệng khẽ cong.
Kết liên minh mà! Chiến lợi phẩm sẽ được chia trước, tránh đến lúc xong việc lại cãi nhau.
Nói thật là hắn ta không hứng thú lắm với năng lực tái sinh, ai muốn thì lấy.
Triệu Bân không nói gì, cứ như vậy nhìn về phía hai người.
Ánh mắt đó, như thể đang nhìn hai thằng ngu.
Lão tử không phát uy, thật sự coi ta là một con chuột nhắt à?
Khi hắn đang nhìn, Thánh tử Ma Sơn đã cử động, xách kiếm Ma Long lên.
“Con sâu nhỏ kia, nằm xuống”.
Triệu Bân cũng đủ bá đạo, dùng một chân dẫm cho Thánh tử Ma Sơn gục xuống, một tay vung về phía đối thủ. Thánh tử Ma Sơn cũng là một trang hảo hán, không lùi bước, một kiếm đánh cho bàn tay nhỏ của Triệu Bân máu thịt lẫn lộn, miễn cưỡng bức lui, không đợi Triệu Bân định hình, tiểu Nhật hắc đã lao lên, mở miệng là một tia máu, đánh nát xương vai Triệu Bân, về phương diện hợp tác, tên này đúng là khá tốt.
“Cút!”
Triệu Bân gầm lên một tiếng Long ngâm, cộng thêm cả võ hồn.
Long ngâm vang lên, tiểu Nhật hắc đứng gần bị tiếng gầm này làm cho đầu óc ong ong, cũng đúng, rất ít võ tu cùng thế hệ có thể chống lại đòn tấn công này của Triệu Bân.
Tiểu Nhật hắc rên rỉ và nhanh chóng lùi lại.
Triệu Bân như hình với bóng, tiến một bước về phía trước, đá vào đũng quần hắn một cái.
Chủ yếu là lực đạo, phải đủ cân.
Hự!
Tiểu Nhật hắc lệ rơi giàn giụa, con mẹ nó, thật là mất cảnh giác.
Bà mẹ nó, tại sao không có chút võ đức nào vậy!
Bốp!
Ngay sau đó là cái tát thật mạnh của Triệu Bân, tát mạnh vào mặt hắn ta, làm tiểu Nhật hắc lật úp.
“Cơ Ngân, đỡ một kiếm của ta”.
Thánh tử Ma Sơn hét lớn, một kiếm chém ra kiếm quang cao mười thước.
Triệu Bân không kịp trốn chạy, lập tức kích hoạt Thiên Cang hộ thể.
Sau đó, Thiên Cang cũng không đủ dùng, bị một kiếm này chém ngang, đến chân khí hộ thể của hắn cũng bị chém vỡ, một kiếm này của Thánh tử Ma Sơn khiến cho người ta kinh hãi, may mà thân thể Triệu Bân đủ cường hãn, nếu không thì đã bị chẻ đôi rồi, kiếm khí kia quá hung hãn, trên kiếm có kiếm uy và kiếm ý theo miệng vết thương chui vào cơ thể hắn, chạy loạn trong thân thể, vừa hay đụng phải cầm âm trước đó, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Rầm!
Tiểu Nhật hắc đã quay trở lại, hắn ta sử dụng một bí pháp quỷ quái, lấy ra một lò luyện đan, nhốt Triệu Bân vào trong đó, ngọn lửa trong lò bùng cháy dữ dội, đó không phải là ngọn lửa thật mà là một bí thuật.
“Cấm pháp: thiêu chết ngươi”.
Tiểu Nhật hắc hét lớn, thay đổi phong ấn của mình.
Triệu Bân nghe vậy, khóe miệng khẽ co giật.
Đến Nguyệt Thần nghe thấy cũng phải liếc nhìn một cái.
Tên của bí pháp này thật con mẹ nó dễ hiểu.