Đến đây, hắn mới ngồi phịch xuống, tiện tay lôi ra một bầu rượu, nở nụ cười vui vẻ. Bận rộn suốt bao nhiêu ngày vì cái bẫy này: Dụ sát thủ và cường giả của các nước tới mộ thất này, đóng chặt cửa mộ thất lại, trong thoáng chốc khởi động bùa nổ, nổ cho chúng tan xương nát thịt.
Đào bẫy xong rồi.
Chỉ đợi người lọt hố.
Nhân lúc trời tối, hắn lại trốn ra khỏi mộ của vua Âm Nguyệt.
Tới khi quay về biên quan, trời đã sáng hẳn.
“Cơ Ngân?”
Cường giả và sát thủ các nước ẩn mình trong quân nhìn thấy hắn từ đằng xa mà không khỏi sững sờ.
Họ nhìn thấy rất chân thực, đáng ra Cơ Ngân phải ở trong doanh trướng mới đúng, hắn chạy ra ngoài từ bao giờ vậy.
Các cường giả quân Xích Diễm bảo vệ Triệu Bân cũng ngơ ngác, một đám lão già trợn trừng hai con mắt, liếc mắt vào trong doanh trướng mới biết là phân thân của Cơ Ngân, vị bên ngoài mới là bản tôn.
Chấn động!
Họ rất chấn động.
Nơi này được canh chừng nghiêm ngặt đến thế, Cơ Ngân chạy từ đâu ra vậy?
Nực cười ở chỗ đến giờ họ mới biết, ai cũng tưởng Cơ Ngân đang ở trong doanh trướng.
“Tiểu tử, bản lĩnh của ngươi không nhỏ nhỉ!”
Các lão già chắp tay, lập tức vây quanh Cơ Ngân, nhìn ngắm từ trên xuống dưới từ trái sang phải.
Trước đó nghe đồn Cơ Ngân “vượt ngục” họ còn chẳng tin.
Bây giờ nhìn lại thì tin rồi, tên này đi vô ảnh về vô tung nè!
“Mệt rồi, ta ngủ một giấc trước đã”.
Triệu Bân cười khà khà, chui vào doanh trướng ngả đầu xuống gối là ngủ ngay.
Bồi bổ tinh nhuệ, đợi khi tỉnh dậy, làm một trận thật hoành tráng.
Nữ soái nghe tin mà chạy tới, lượn quanh doanh trướng mấy vòng, xác định rằng cấm chế được thiết lập không gặp vấn đề gì cũng không có dấu hiệu bị tổn hại. Tên tiểu tử này ra ngoài kiểu gì thế nhỉ, đã vậy cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ngoài doanh trướng không có vấn đề, trong doanh trướng cũng không có vấn đề.
Nhìn Triệu Bân say giấc, nữ soái hít một hơi thật sâu.
Nhìn đi, vẫn đánh giá Cơ Ngân quá thấp.
Cô ta không làm phiền, lại quay người ra khỏi doanh trướng.
Sau đó có thêm vài cao thủ Thiên Tông được điều động tới. Trước khi cường giả Thiên Tông tới nơi, không được phép xảy ra sai sót gì. Cường giả và sát thủ các nước trà trộn vào trong quân đã nhiều lắm rồi, chỉ đợi họ sơ suất thôi.
“Cũng nên đến rồi chứ?”
Các lão tiền bối cũng đang nói câu này.
Nhìn xem, cường giả và sát thủ các nước đã đến được mấy ngày rồi, ai cũng muốn tiêu diệt Cơ Ngân kia kìa? Cường giả nhà mình thì mãi không chịu tới, đến nay không thấy bóng dáng đâu, họ không nóng lòng mới lạ đấy?
Sốt ruột.
Hắc Huyền và Bạch Huyền cũng sốt ruột chứ!
Bị nhốt ở sa mạc này mấy ngày trời, đến giờ họ vẫn chưa ra được. Không biết nơi này là đâu, càng không biết sa mạc cách biên quan bao xa, nếu gần thì tốt, nếu quá xa thì thật nhảm nhí.
Người duy nhất không nóng ruột là Triệu công tử.
Đợi đấy, đợi ta ngủ dậy, cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Giấc ngủ này, Triệu Bân ngủ rất say.
Cường giả canh giữ bên ngoài doanh trướng thì cực kỳ tỉnh táo.
Tỉnh táo hơn hẳn là các tướng sĩ Đại Hạ đang canh giữ trên tường thành, ai nấy ưỡn ngực thẳng lưng như một cây lao vậy. Tình hình có vẻ không ổn lắm, quân đội Đại Nguyên ở bên ngoài thành không ngừng rục rịch, nóng lòng muốn tấn công, sát khí đã mịt mùng khắp đất trời.
“Giết cho ta!”
Thống lĩnh Đại Nguyên mới thét lên, vung kiếm chỉ về biên quan Đại Hạ.
Trong thoáng chốc, quân đội Đại Nguyên nhất tề di chuyển, một mảng đen kịt lao về phía biên quan.
“Lần này là thật!”