Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mà những lời Vân Phượng vừa nói, hắn căn bản cũng không nghe.  

 

Chắc là do cái danh tình thánh của hắn quá lớn, đã truyền đến tai của Vân Phượng, cho nên cô ta mới nói ra những lời này xem như là cảnh cáo, sợ hắn muốn nối lại tình xưa với Liễu Như Nguyệt.  

 

Bầu không khí có chút trầm mặc.  

 

Sắc mặt của Vân Phượng cùng Hoa Dương đều lộ ra vẻ kỳ quái, muốn nói gì thì cứ nói, tại sao phải đi nhét giẻ lau vào trong miệng? Đây là đạo lý gì, xem thường nên không muốn phản ứng bọn ta hay sao?  

 

Dương Hùng thì lãnh đạm hơn so với bọn họ nhiều.  

 

Chuyện tên nhóc này nhét giẻ lau vào miệng lão ta cũng đã thấy nhiều lần, cho nên không còn cảm thấy kỳ quái nữa.  

 

"Sư phụ, sao người lại tới đây?"  

 

Chợt nghe có tiếng gọi trong trẻo vang lên.  

 

Người vừa gọi chính là Liễu Như Nguyệt.  

 

Nghe tin sư phụ đến thành Vong Cổ, cô ta liền chạy tới bái kiến. Hôm nay cô ta trông rất xinh đẹp, thân mặc một bộ lạc hà tiên y xinh đẹp xuất trần, lả lướt phong hoa.  

 

"Sao, con không hoan nghênh sư phụ tới đây sao?"  

 

Vân Phượng khẽ cười nói, thái độ cô ta đối đãi với Triệu Bân và thái độ cô ta đối đãi với Liễu Như Nguyệt hoàn toàn khác nhau, cũng có thể nói là hoàn toàn ngược lại, cô ta mỉm cười rất ôn hòa, cũng rất cưng chìu, gọi Liễu Như Nguyệt là tiểu nha đầu, Liễu Như Nguyệt chính là đệ tử mà cô ta tự hào nhất.  

 

"Sư phụ nói gì vậy".  

 

Liễu Như Nguyệt mỉm cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thì nụ cười đó đã nhạt đi không ít, cảm giác giống như khi đang nhìn thấy một bức tranh đẹp thì có một vết bẩn xấu xí từ đâu dây vào vậy.  

 

Mà Triệu Bân chính là vết bẩn xấu xí đó.  

 

Hôm đó, nếu như không có Dương Hùng ngăn cản, cô ta nhất định sẽ đánh chết Triệu Bân.  

 

"Đi".  

 

Vân Phượng nhẹ phất ống tay áo đi xuống bậc thang, chỉ đi bộ bình thường thôi mà cũng tạo ra được cơn gió mạnh đến mức khiến cho Triệu Bân đứng không vững, không khỏi kêu đau một tiếng, uy áp thật quá mạnh mẽ.  

 

"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu".  

 

Liễu Như Nguyệt lãnh đạm nói, rồi đi theo Vân Phượng, cũng không biết là cố tình ở trước mặt sư tôn tỏ thái độ, hay là thật sự chán ghét Triệu Bân, mới nói ra một lời tuyệt tình lạnh như băng.  

 

"Triệu Bân của Triệu gia, quả là rồng phượng trong loài người".  

 

Hoa Dương đi ngang qua, vỗ nhẹ lên bả vai của Triệu Bân, nhìn thoáng qua một cái thì thấy nụ cười của gã rất tươi, nhưng người sáng suốt nhìn một cái, liền thấy được một nét mặt trơ tráo mang ý tứ chế giễu rõ ràng, trên người của gã còn thoáng nhàn nhạt mùi phấn hương, khiến cho Triệu Bân muốn nhảy mũi, thật chẳng khác gì mấy cô nương mặt hoa da phấn.  

 

Hoa Dương nhếch miệng cười, nhẹ nhàng phe phẩy quạt bước đi.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK