Mặt mũi nữ soái không còn huyết sắc.
Canh phòng ngày đêm, vậy mà rồi vẫn xảy ra biến cố.
Đùng!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang vọng khắp bầu trời.
Bất kỳ ai nghe thấy cũng phải ngước nhìn.
Đập vào mắt họ là bầu trời vần vũ mây đen, sấm chớp đì đùng.
“Sắp có mưa à?”
Tướng sĩ Đại Hạ lầm bầm tự hỏi, mặt mũi đờ đẫn.
“Không phải mưa!”
“Là thiên kiếp!”
Các tiền bối khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào vùng trời bên ngoài thành. Có người sử dụng thiên kiếp, không phải người bên Đại Hạ mà là người của vương triều Đại Nguyên, vả lại kẻ đó đang tiến về phía này, dẫn thiên kiếp cùng đến.
Nữ soái vội vàng thu lại tâm tư, cầm lấy kính viễn vọng.
Ở nơi mà tầm mắt chạm tới được, có thể nhìn thấy một thanh niên áo tím đang đạp lên bầu trời mà tới.
“Nguyên Anh”.
Người cùng nhìn lên bầu trời còn có cả cường giả quân Xích Diễm.
Thấy thanh niên áo tím, đám đông liếc một lần là nhận ra.
“Ai là Nguyên Anh thế?”, có người hỏi.
“Nhị hoàng tử của Đại Nguyên!”, không ít tiền bối đáp lời, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đúng là đánh giá Nguyên Anh thấp quá, tuổi tác còn nhỏ mà đã tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên. Trông khí thế của hắn ta, có vẻ định kéo họ cùng chịu thiên kiếp đây mà!
Họ đoán không sai.
Đây cũng là ý đồ của hoàng đế Đại Nguyên.
Trước đó, vì một trận sấm sét mà vương triều Đại Nguyên mất hơn năm mươi vạn người.
Bây giờ Đại Nguyên cũng dùng phương thức tương tự để sét đánh chết quân Xích Diễm của Đại Hạ.
Quân địch bên ngoài thành đã bày binh bố trận rõ ràng, ai nấy cười điên cuồng. Thống soái mới của Đại Nguyên là người mỉm cười bỡn cợt nhất, hoặc là bị sét đánh, hoặc bỏ thành trì mà chạy trốn, các ngươi chọn đi.
“Xe nỏ ngắm chuẩn, bắn hạ tên đó cho ta!”
Trên tường thành, có lão tướng của quân Xích Diễm chỉ lên bầu trời.
“Không có tác dụng gì đâu”, nữ soái điềm tĩnh đáp.
Nguyên Anh không ngốc, chắc hẳn hắn ta đã dùng bùa phi hành. Hắn ta đứng quá cao, vượt qua tầm bắn của xe nỏ, nếu muốn giết hắn ta phải có người lên đó mới được, nhưng nhìn uy thế của thiên kiếp, hiển nhiên không phải thiên kiếp tầm thường. Dù có người nào lên được trên đó, cho dù là cao thủ Chuẩn Thiên cũng không thể đến gần Nguyên Anh.
Chỉ vì Nguyên Anh là người độ kiếp.
Trong một phạm vi nhất định lấy hắn ta làm trung tâm, ai tiến vào thì kẻ đó bị sét đánh.
Sợ rằng không đợi tấn công được hắn ta đã bị thiên kiếp đánh thành tro.
“Nếu ta chết, toàn quân rút lui”.
Nữ soái khẽ mấp máy môi, tay đã nhấc sát kiếm.
Cô ta muốn đi lên đó, giết kẻ độ kiếp Nguyên Anh.
Tuy biết rằng hi vọng rất nhỏ nhoi, nhưng kiểu gì cũng phải thử, không thể để Nguyên Anh tiến tới được.
“Nữ soái, để lão phu đi”.
“Đây là mệnh lệnh!”, nữ soái nói rồi định lao lên trời.
“Đừng nhúc nhích, để ta”.
Đúng vào lúc này, một tiếng thét lời vọng khắp bầu trời.
Triệu công tử đến rồi, từ xa nhìn thấy thiên kiếp mà thấy thân thiết hơn thấy vợ mình.
…
“Đừng nhúc nhích, để ta!”