“Ta...”
Bùm!
Thiên Vũ tỉnh lại, che đầu ngồi dậy.
Ầm! Phanh!
Sở Vô Sương phất tay áo, một tia sáng năm màu bay ra.
Triệu Bân càng thêm trực tiếp, hắn ném luôn quả táo chưa gặm xong qua.
Không phải một cặp nhưng cả hai lại vô cùng ăn ý.
Có vài việc, người nào đó không biết vẫn tốt hơn.
Ưm...
Thiên Vũ lại bất tỉnh, lúc này là bị đánh tới ngất.
Cơn buồn ngủ ập tới, không ngủ cũng không được.
Nguyệt Thần tặc lưỡi, xấu hổ giùm Thiên Vũ.
Hắn ta vẫn nên ngủ “ngoan” thôi! Ngủ mới an toàn!
Sau một hồi “nhạc đệm”, Sở Vô Sương lại nhìn sang Triệu Bân: “Ngươi sẽ giết ta sao?”
“Ta nhớ là trên đời này có một loại dược tên là Nước Vong Tình!”, Triệu Bân cười đáp.
“Ta giữ bí mật, tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng!”, Sở Vô Sương hít sâu một hơi. Nước Vong Tình không phải thứ tốt lành gì, dùng nhiều sẽ tạo thành thương tổn thần kinh, dù Triệu Bân không nói thì cô ta sẽ không dễ dàng để lộ.
“Tốt, con nít dễ bảo!”
Triệu Bân nói xong lại đeo lên mặt da người, phóng ra lôi điện, dán mặt nạ vào mặt, biến thành gương mặt bình thường phổ thông như cũ. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn còn cầm gương xem xét, quan sát một hồi.
“Thú thật thì ta thấy gương mặt này vẫn thuận mắt hơn!”, Sở Vô Sương nói thêm.
“Vừa rồi có phải cô định “mi” ta không?”, Triệu Bân vừa soi gương vừa hỏi.
“Nào có!”, mặt Sở Vô Sương bỗng dưng đỏ bừng.
Triệu Bân cũng chẳng thèm để tâm mà nhìn ngó chung quanh, rồi bước lên đàn tế, đánh giá quan tài băng ngọc từ trên xuống dưới. Về độ trong sáng của nguyên liệu, quan tài băng ngọc cũng phân chia cấp bậc, cái này có cấp bậc cao khủng khiếp, e là chẳng kiếm ra được cái thứ hai tương đương nó đâu.
“Đây là?”
Hắn vòng quanh quan tài băng ngọc, mắt vẫn không ngừng quan sát.
Càng nhìn, ánh mắt Triệu Bân càng thêm thâm thúy, phía trên quan tài băng ngọc có Phật quang lấp lóe, cũng có thể nói đây là đồ của nhà Phật hoặc bên trong nó đang chôn cất người nhà Phật, thậm chí còn lưu lại ý niệm, biến thành tia Phật quang, đây cũng là lý do vì sao khi mở cửa đá trước đó thì có Phật quang xuất hiện.
Nhưng Triệu Bân vẫn không thể hiểu được là Ma và Phật là đối lập, nhưng sao trong này lại cung phụng nhà Phật, miếu cổ trước đó đã thế, quan tài băng ngọc cũng vậy.
Xem rồi hắn còn nằm lên hít hà nữa chứ.
Trên quan tài còn lưu mùi hương của phụ nữ.
Như thế thì cũng có thể chứng minh người được chôn cất trong quan tài này là con gái nhà Phật.
Có điều, không biết thi thể đâu rồi?
Rất lâu sau, Sở Vô Sương cũng bước lên đàn tế, mặt vẫn ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào Triệu Bân, chỉ lo xem quan tài, cô ta cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, biểu cảm cũng không thể giải thích.
“Cô thấy thế nào?”, Triệu Bân hỏi.
“Rất quỷ dị!”, Sở Vô Sương nhẹ giọng đáp.
Một câu đơn giản rõ ràng, hai người đều xuống khỏi đàn tế, họ dạo loanh quanh trong nội cung, hi vọng tìm được manh mối còn sót lại.
Tòa địa cung lớn thế này thì không chừng còn có huyền cơ khác.
Triệu Bân cởi giày, cố gắng tìm lại cảm giác.
Cuối cùng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
“Sư huynh Thiên Vũ, tỉnh lại đi!”
Sở Vô Sương dạo một vòng rồi đi đánh thức Thiên Vũ.
Bất tỉnh nhân sự rồi!
Đây sẽ là câu trả lời của Triệu Bân nếu tỉnh.
Ngủ “ngoan”, hôn mê an toàn, chứ vừa tỉnh, định ngồi dậy là lại bị hai người đánh ngất mất!
Suỵt!
Triệu Bân ra dấu rồi kề sát vào cửa đá.
Còn bên kia của cửa đá... Có người, nói chính xác hơn là có con ma quỷ...
Hắn cảm nhận không sai, bên kia đúng là có một con ma quỷ.
Là con quỷ đầu to, nó cũng đang có tư thế giống hệt Triệu Bân, kề sát cửa để nghe ngóng.
Nghe một hồi thì cửa đá mở ra.
Quỷ đầu to vừa thấy là co giò bỏ chạy ngay.
Vèo!
Một bàn tay bằng chân nguyên thò ra từ trong địa cung, tóm lấy nó kéo vào trong.
Đương nhiên người ra tay là Triệu Bân, đến rồi còn muốn đi à?
Vẻ mặt con quỷ đầu to vô cùng bối rối, chưa kịp đứng vững, nó đã vội quỳ xuống đất luôn rồi. Mặt đối diện với quan tài, thực hiện trọn vẹn ba khấu chín lạy. Biểu cảm của nó có chút kính ý, bên dưới kính ý là kính sợ, vì quá sợ mà toàn thân run rẩy, gương mặt đen hết bảy, tám phần cũng trắng bệch cả ra.
Sở Vô Sương thấy thế thì nhíu mày.
Hiển nhiên người được chôn cất trong quan tài này có thân phận cực cao quý ở Ma vực.
“Ngươi đang vái ai?”, Triệu Bân mở miệng.
“Ngươi đang vái ai ở đây?”, Triệu Bân vẫn nhìn chằm chằm con quỷ đầu to.
“Không có... không vái ai cả!”, quỷ đầu to sợ hãi vội vàng xoay thân, định bỏ chạy.
Sở Vô Sương tiến lên, chặn đường của nó.
“Nếu không thì ngươi ăn táo nhé?”
Một tay Triệu Bân cầm Long Uyên, tay kia cầm táo. Từng nhát được gọt rất có nhịp điệu, quỷ đầu to thấy thì cũng nên hiểu ra rồi nhỉ: Ngươi phải thành thật đáp lời, vậy thì ngươi khỏe, ta tốt, mọi người vui! Nếu không nghe, thứ tiếp theo được gọt không phải là quả táo nữa đâu!
Khỏi phải nói, quỷ đầu to sợ tới độ sắp tè ra quần...
Nó không chỉ là quỷ đầu to, nó còn là quỷ nhát gan nữa.
“Ngươi đang lạy ai ở đây?”, Sở Vô Sương cũng cầm ra kiếm Vô Song.
Ực...
Quỷ đầu to nuốt nước bọt, đứng thẳng vươn đầu nói: “Ma hậu!”
“Ma hậu?”, Sở Vô Sương nghe thế thì sững người.
“Ma hậu của các ngươi là người nhà Phật?”. Triệu Bân lại hỏi.
“Phải!”, quỷ đầu to gật gù cái đầu bự.
“Chuyện này...”, Sở Vô Sương nghe xong thì thấy hơi rối loạn.
Ma và Phật là kẻ thù trời sinh.
Thê tử của Bất Diệt Ma Quân – Ma hậu Ma vực lại là người nhà Phật!
“Vẫn là Ma Quân khí phách nha!”, Triệu Bân thổn thức.
Cưới người phe Phật làm vợ, nghe thôi cũng thấy lạ đời!
Nếu là thật, lời đồn cũng trở nên dễ giải thích.
Năm đó, Bất Diệt Ma Quân từng náo loạn đất Phật, việc này chắc chắn có liên quan tới Ma hậu.
Không chừng là Ma Quân đang muốn cướp Ma hậu.
Đúng như thế thì Bất Diệt Ma Quân quá trâu bò! Triệu Bân tưởng tượng một chút cảnh khi ấy: Một đám đầu trọc bị đánh, sau đó tụ tập lại với nhau niệm một câu “Thí chủ, đừng ép chúng tăng chửi tục!”.
“Có phải Ma Quân từng luyện đan Bất Lão không?”, sau khi sửng sốt, Sở Vô Sương lại nhìn chằm chằm quỷ đầu to.
“Theo ta nhớ mang máng... hình như có!”, quỷ đầu to gãi cái đầu bự.
“Nhớ mang máng” của quỷ đầu to khiến Triệu Bân và Sở Vô Sương đều nhướng mày.
Con này là thuộc thế hệ Ma Quân à?
“Ừ... có luyện rồi!”, con quỷ lại chêm thêm một câu.
“Luyện thành chứ?”
“Cái này thì ta không biết đâu!”
“Trước đó không lâu có dị tượng của đan Bất Lão, ngươi có thấy không?”, Sở Vô Sương vẫn chăm chú nhìn đối phương.
“Đó là ý niệm khi Ma Quân luyện đan Bất Lão còn sót lại!”, quỷ đầu to đáp. Nó ngồi xếp bằng trên đất: “Ý niệm được trời đất ghi nhớ mới có dị tượng, bầu trời biến đổi suốt mấy ngày”.
Sở Vô Sương nhíu mày, lặng lẽ suy tư.
Ít nhất thì có thể xác định một điều là Ma Quân từng luyện đan Bất Lão.