Trên đường về thành Thiên Thu, Ma Tử mỉm cười ha ha, vừa cướp được chín ngàn vạn, vừa có được bảo vật của đám cường giả đó, đem đi bán chắc cũng kiếm không ít.
Tục ngữ nói đúng, việc tốt thành đôi.
Vẫn chưa bước vào thành Thiên Thu, đã nhìn thấy một luồng sáng ma thuật bay lên bầu trời, nó ở trong khoảng không, tạo ra một tầm nhìn huyền diệu, còn có một bức tranh cổ xưa phản chiếu ánh sáng.
“Cái này… cũng quá đột ngột rồi”.
Phân thân của Triệu Bân ho khan, nhìn về phía đại trưởng lão Ma Gia, thực lực đã tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên.
Đâu chỉ bất ngờ, mà còn rất tùy ý nữa.
“Tốt!”
Mọi người vỗ tay tán thưởng, án mắt sáng ngời.
Bất ngờ… luôn đến một cách bất ngờ.
Người vui nhất chính là đại trưởng lão, vẫn còn đang ngồi đếm tiền kìa. Ngân lượng vẫn chưa đếm xong thì mơ mơ hồ hồ tấn thăng cảnh giới, ông ta đã kẹt ở Địa Tạng đỉnh phong hơn 10 năm rồi, cuối cùng cũng đột phá, thật thoải mái quá.
“Ma Gia đại phúc”, Ma Tử cũng cười, cuối cùng cũng có ngày này.
“Quay về rồi nói”, đại trưởng lão cũng không đếm tiền nữa, chui ngay vào thành, tìm một nơi yên tĩnh, đè nén sự kích động, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, nhất định phải củng cố cảnh giới trong thời gian ngắn nhất.
Người Ma Gia tụ tập, khuôn mặt tràn ngập niềm vui.
“Trận thế khá lớn đấy”.
Triệu Bân cũng có thể nhìn thấy thông qua phân thân, trong lòng không khỏi vui mừng.
Đây mới chỉ là người thứ nhất, sau này nhất định vẫn còn, Ma Gia nhiều người, nếu cơ duyên đủ nhiều thì nói không chừng vẫn sẽ có người đột phá, không đến 10 năm, Ma Gia nhất định sẽ chấn động tứ hải bát hoang.
Nửa giờ sau, hắn bước vào một thành cổ.
Thành cổ này tuy rằng không so được với Đế Đô, nhưng cũng khá thịnh vượng, ít nhất thì cũng hơn thành Vong Cổ, nguyên nhân chủ yếu là khoảng cách khá gần, chỉ cần là thành cổ lớn một chút thì đều có Huyền Cơ các, lão Huyền Cơ đưa hắn Huyền Cơ lệnh, có thể giảm giá 20% khi mua bất cứ đồ vật nào.
Đường phố lúc sáng sớm rất sôi động.
Nơi nào có người thì đều có tiếng thảo luận, những sự kiện trọng đại trong những ngày qua như bắt dâm, đám yêu nghiệt Đế Đô đánh hội đồng, thiên kiếp, người nhà họ Triệu bị cướp, Ngô Khởi bị bắt cóc... tất cả đều trở thành tiêu điểm, nghĩ lại thì hình như chuyện nào hắn cũng có tham gia vào.
Ở trung tâm thành phố, hắn tìm thấy một Huyền Cơ Các.
Chưởng quỹ của gian hàng là một người phụ nữ đẹp, khuyết điểm duy nhất là cô ta có một mái tóc màu trắng, khi hắn vừa bước vào, người phụ nữ đẹp tóc trắng đang yên tĩnh đọc sách cổ, khí chất này, khá giống với Vân Yên, cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, luận về sắc đẹp thì… vẫn kém Vân Yên một bậc.
“Tiểu hữu, tùy ý xem”, người phụ nữ đẹp tóc trắng cười nói.
“Tiền bối, ta cần… ừm?”, Triệu Bân vẫn chưa nói xong thì trong lòng có chút kinh ngạc, vô thức nhìn về một bên, Huyền Cơ Các này không nhỏ, từng kệ hàng được sắp xếp ngăn nắp, những thứ bán ở đây cũng vô cùng phong phú. Chính vào một khoảnh khắc trước đó, Độn Giáp Thiên Tự trên kiếm Long Uyên của hắn đột nhiên rung lên.
“Có Độn Giáp Thiên Tự?”, Triệu Bân tự hỏi.
Bên này, người phụ nữ đẹp tóc trắng còn đang đợi nửa câu sau của Triệu Bân, rốt cuộc là muốn mua gì!
“Ta… xem trước đã”, Triệu Bân ho khan, trực tiếp đi vào bên trong.
Người phụ nữ đẹp tóc trắng lắc đầu cười, tiếp tục đọc sách cổ.
Sau một vài cái liếc mắt, cô ta ngẩng đầu lên và lẩm bẩm: “Hắn… là Cơ Ngân?”