Phải biết rằng những người bị chúng chú ấn đều có thân phận không tầm thường, nào là hoàng đế Đại Hạ, chưởng giáo Thiên Tông, đồ nhi Hồng Uyên,... thấp nhất cũng là đệ tử Thiên Tông, đây là những gì mà Triệu Bân phát hiện ra, chỉ có quỷ mới biết được còn có bao nhiêu người trúng chú ấn mà hắn chưa phát hiện.
Nếu như kẻ thi chú ra tay thì cả triều Long Đại Hạ sẽ đảo điên.
Đây là âm mưu đoạt quyền hay là vẫn còn có âm mưu đáng sợ hơn đằng sau?
Người có tâm trí kiên định như hắn cũng không khỏi kinh sợ thủ đoạn của kẻ thi chú, kẻ đó đã bày ra một âm mưu quá lớn.
Trong lúc đang suy nghĩ thì hắn đã đi lên đỉnh Thanh Vũ.
Trên đỉnh Thanh Vũ rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy của Man Đằng. Màn đêm yên tĩnh đã bị tiếng ngáy như bò rống của Man Đằng phá vỡ, thậm chí tiếng ngáy của hắn ta còn khiến cho căn phòng rung lên, Triệu Bân nhìn thấy cũng sợ phòng của hắn ta sẽ bị chấn sập.
"Xem cho ngươi trước vậy".
Triệu Bân xuyên tường vào phòng Man Đằng.
Hắn ta ngủ rất say, không hề hay biết có người đã bước vào phòng mình, e rằng bị người ta lấy bớt phụ tùng trên người trong lúc ngủ cũng không biết.
Sau khi xem qua, Triệu Bân xác định tên nhóc này an toàn.
Có thể là do kẻ thi chú không coi trọng Man Đằng to con cho nên mới không thi chú lên người hắn ta. So với Man Đằng thì tiểu Vô Niệm không được may mắn như vậy, trong cơ thể của hắn ta đã có chú ấn. Giống như tiểu Vô Niệm còn có Lâm Tà và Tô Vũ cũng đều có chú ấn trong người, trong khi đó Dương Phong, Lăng Phi cùng Tử Viêm đều an toàn.
"Đáng chết", ánh mắt của Triệu Bân trở nên lạnh như băng.
Kẻ thi chú đáng bị chém ngàn đao, đúng là vô đạo đức.
Nói rồi hắn lại muốn xuyên tường vào phòng của Mục Thanh Hàn.
Bang!
Tiếng hắn va vào tường nghe vang vô cùng.
Triệu công tử đập mặt vào tường không chỉ tạo ra anh thanh dễ nghe mà còn tạo ra cảnh tượng đẹp mắt.
Sư tỷ đúng là sư tỷ, trên tường phòng có đầy cấm chế, thậm chí còn có dán không ít bùa chú, vách tường bình thường đã biến thành sắt thép khiến cho đầu của hắn đau vô cùng.
Chỉ có điều chuyện đó cũng không ngăn cản được hắn.
Trong phòng yên tĩnh, Mục Thanh Hàn đang ngủ.
Triệu Bân như một bóng ma lặng lẽ bước đến bên giường.
Tuy nhiên trước khi hắn kịp dùng đến căn nguyên huyết mạch thì Mục Thanh Hàn đã mở mắt ra, không phải là do Mục Thanh Hàn có cảm giác nhanh nhạy mà là do Triệu công tử đã giẫm trúng vào cấm chế trong phòng cho nên mới đánh thức nàng ta. Tại sao trong phòng này lại có nhiều bẫy đến như vậy? Tất nhiên là sợ ai đó đến trộm đồ rồi!
"Ngươi đến phòng ta làm gì?"
Nhìn thấy Triệu Bân, Mục Thanh Hàn vội vàng ngồi dậy dùng chăn bông che người, động tác quá luống cuống cho nên không che đậy chặt chẽ, còn để lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn, phản chiếu dưới ánh sao còn sáng lên lấp lánh.
"Tại sao không mặc y phục đi ngủ?", Triệu Bân ho khan nói.
“Ngươi quản được sao?” đôi mắt đẹp của Mục Thanh Hàn bùng lên ngọn lửa, nàng ta ngay lập tức ném một cái gối ra sau đó lại càng che kín người hơn, hai gò má ửng hồng. Ở đâu ra lại có kẻ xông vào phòng người ta như một tên trộm vào giữa đêm rồi hỏi người ta tại sao lại không mặc quần áo y phục đi ngủ?