Cạc!
Đại Bằng như một luồng sáng màu vàng kim lướt ngang qua bầu trời.
Triệu Bân đứng thẳng trên mình nó như một tấm bia lớn, tay cầm kiếm Long Uyên vẫn còn đang nhỏ máu, dù cố kiềm nén nhưng toàn thân vẫn toát ra một thứ sát khí khiến Dương Hùng và Yên Thiên Phong cảm thấy vô cùng áp lực.
“Mạnh quá!”
Hai vị thành chủ hiếm khi khâm phục ai, Cơ Ngân được tính là một trong số đó.
Tuổi còn trẻ đã tạo nên chiến tích nghịch thiên, trên người hắn có sát khí nặng nề như thế chính là minh chứng trực quan nhất. Nếu không từng giết được núi thây biển máu, không thể nào có được uy thế cỡ vậy.
Thời đại này đúng là phi phàm.
Đây là suy nghĩ trong lòng hai vị thành chủ.
Mà người đứng trước mặt họ chắc chắn sẽ dẫn đầu cả thời đại.
Soạt! Soạt!
Triệu Bân vừa đi vừa hóa thêm phân thân, hết phiên bản này đến phiên bản khác, hoặc là ẩn mình trong rừng, hoặc là náu trong sơn cốc, số lượng cực kỳ nhiều. Nếu đã phải tới biên quan thì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nữ soái Xích Diễm đạt đỉnh Chuẩn Thiên mạnh mẽ đến thế mà còn có khả năng mất mạng, huống hồ là hắn.
“Lấy đâu ra nhiều chân nguyên thế!”
Dù đang trị thương, hai vị thành chủ vẫn phải suy nghĩ về chuyện này.
Họ nhìn thấy rất rõ ràng, Cơ Ngân đã biến ra không biết bao nhiêu phân thân.
Dù có đan hải cũng không trụ được mức độ tiêu hao đấy đâu nhỉ!
Thế nhưng nhãn giới của họ quá thấp, không nhìn ra được manh mối.
Chỉ biết rằng, người có thể làm Thánh Tử, tuyệt đối không phải người thường.
Đoạn đường sau đó có quá nhiều cảnh thê thảm.
Từ trên nhìn xuống, thi thể ngổn ngang, từng tòa thành hoang phế, khói sương nhuốm máu bao phủ nơi nơi. Chắc hẳn là quân đội Đại Nguyên thâm nhập vào Đại Hạ đã gây nên cảnh tàn sát, nhiều người vô tội bị giết hại.
Thảm!
Quá thê thảm rồi!
Núi sông tráng lệ bỗng chốc biến thành địa ngục trần gian.
“Chết tiệt!”
Hai vị thành chủ mắt mũi đỏ ngầu, sát ý ngùn ngụt.
Chiến tranh đúng là chết tiệt!
Thế nhưng, Long triều của Đại Hạ còn là một đánh tám.
Không nói tới các bên khác, chỉ tính riêng vương triều Đại Nguyên.
Đội quân hàng triệu người là con số lớn cỡ nào chứ.
Đại Nguyên cũng rất hào phóng, một nửa binh lực toàn quốc được đẩy hết tới biên quan của Đại Hạ nhỉ! Chẳng lẽ không sợ vương triều khác nhân cơ hội chúng xâm nhập Đại Hạ mà tấn công biên quan của Đại Nguyên ư?
So với điều này thì họ lo lắng cho quân Xích Diễm hơn.
Khả năng chiến đấu của quân Xích Diễm rất mạnh, họ biết điều này.
Thế nhưng cũng phải xem đội hình của đối phương, đối mặt với đội quân hàng triệu người, sức chiến đấu mạnh đến đâu cũng vô dụng. Binh lực áp đảo tuyệt đối như vậy, nếu tiến đánh bất chấp thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Thật khó tưởng tượng nếu toàn tuyến biên ải bị công phải thì cục diện sẽ thế nào, Đại Nguyên tràn sang, có lẽ sẽ tiến công tới tận đế đô.
“Vô Sương, mong cô ở trên trời có thiêng”.
Triệu Bân lầm bầm, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đêm khuya thanh vắng, nhưng có một ngôi sao cực kỳ lấp lánh.
Nó cực giống với đôi mắt của nữ tử, lấp lánh ánh sáng mơ hồ.
Á…