Cũng giống như lần trước, Nhan Như Ngọc bí mật đến Đại Hạ, bí mật tiến vào Ma vực.
Cửu tử nhất sinh!
Suỵt!
Nhan Như Ngọc giơ tay, ra hiệu hai người đừng làm ồn ào.
Không cần cô ta nói, Nhan Phong cùng Ngọc Lan cũng đã đi đứng nhẹ nhàng hơn. Bọn họ liếc mắt một cái liền có thể biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, hiển nhiên là có người đang trị thương, mặc dù bọn họ không nhìn ra gương mặt của Cơ Ngân nhưng đều đã từng nghe qua về lôi điện màu vàng, nguyên nhân chính là bởi vì đã từng nghe qua cho nên ánh mắt của hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.
Chẳng lẽ cái tên này là Thánh tử Thiên Tông?
Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì cả hai lại bàng hoàng, chuyện gì đang xảy ra vậy, Cơ Ngân vẫn còn sống sao?
Triệu Bân không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn thoáng qua Nhan Phong cùng Ngọc Lan, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Ngọc Lan. Vị này không chỉ xinh đẹp mà trên người còn có bảo bối, chính là chiếc trâm ngọc kia, chuẩn xác mà nói thì trên chiếc trâm ngọc có khắc một chữ nhỏ, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra được.
Đó chính là Độn Giáp Thiên Tự.
Kể ra cũng lạ, loại cổ tự này rất nhỏ, chỉ khi nào luyện ra thì mới có năng lực phi thường.
Bị một tên tiểu bối nhìn chằm chằm, Ngọc Lan liền cảm thấy không được tự nhiên.
Sắc mặt của Nhan Phong thì dần trở nên rất khó coi, ngươi cứ nhìn chằm chằm thê tử của ta như vậy là có ý gì?
Khụ!
Nhan Như Ngọc ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Triệu Bân một cái. Ta biết mẹ của ta rất đẹp nhưng ngươi cũng không nên nhìn đắm đuối như thế chứ! Ngươi nhìn sang ta không được sao? Ta cũng rất đẹp mà!
Nhận ra mình đã thất thố, Triệu Bân ngượng ngùng cười, vội vàng không nhìn nữa. Trong lòng hắn thầm nghĩ, đợi sau khi luyện diệt hết sát ý của lão tổ Nhan gia thì hắn sẽ tìm Nhan Như Ngọc nói chuyện. Hắn không cần thù lao khác, chỉ cần mẹ của Nhan Như Ngọc cho hắn chiếc trâm ngọc kia là được rồi, nếu như không được thì hắn cũng có thể dùng tiền đề mua, giá cả rất dễ thương lượng.
Giá trị của Độn Giáp Thiên Tự không thể đo đếm được bằng tiền.
Sau khi chuyện lúng túng qua đi thì bầu không khí đã trở nên hòa hợp hơn không ít.
“Thiên lôi thật sự quá bá đạo”, Nhan Phong lẩm bẩm, ông ta đang nhìn chằm chằm vào lôi điện của Triệu Bân, mặc dù ông ta không ít lần nhìn thấy thiên lôi nhưng thiên lôi màu vàng này thật sự rất bất phàm còn mang theo lôi uy của thiên kiếp.
Ngọc Lan nhanh nhẹn đứng dậy chọc nhẹ Nhan Phong, ra hiệu cho ông ta nhìn Nhan Như Ngọc.
Nhan Phong ngay lập tức liếc nhìn.
Vừa nhìn một cái thì ông ta lại không khỏi vuốt râu ngẫm nghĩ, con gái của ông ta dường như có chút không kiềm chế được, rất thường xuyên nhìn lén Cơ Ngân, chẳng lẽ đây là mối tình đầu của nó?
Kết quả là ánh mắt của ông ta khi nhìn Triệu Bân cũng thay đổi, giống như là đang nhìn con rể của mình, nhìn từ đầu đến chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu.
Ông ta đang nhìn, Ngọc Lan cũng đang nhìn.
Chà, một chàng trai tốt.