"Trên khắp Đại Hạ nơi nào cũng có lệnh truy nã, muốn không biết cũng khó", Ma Tử nhún vai đáp.
Triệu Bân khẽ cau mày, ánh mắt đột nhiên trở nên mờ mịt.
Ma quật biết, Vương Dương chắc chắn cũng biết, hắn ta có ân oán với Triệu gia, chỉ e rằng hắn ta sẽ không chịu ngồi yên.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?", Ma Tử cùng Phượng Vũ liếc mắt sang nhìn Triệu Bân hỏi.
“Ma quật cũng biết Ma gia sẽ đi cướp tù nhân sao?”, Triệu Bân lại hỏi.
"Tám phần là biết", Ma Từ phủi phủi tay nói.
Nội bộ Ma gia cũng không sạch sẽ, chuyện cướp tù nhân ồn ào huyên náo thế này, Ma quật không có lý do gì mà không biết.
Triệu Bân lại trầm mặc.
Nếu Ma quật biết thì chuyện này rất khó giải quyết, không phải là do Triệu Bân sợ Ma quật, hắn lại càng không sợ Vương Dương, nhưng hắn sợ hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti, nếu như chuyện này lộ ra và bọn họ phái đến đây nhiều cường giả thì Ma gia chắc chắn chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
“Ma quật thực sự có thể gây rắc rối sao?”, Ma Tử nói.
“Chắc chắn có thể”, Triệu Bân nói với giọng khẳng định.
Triệu Bân rất hiểu Vương Dương, tên đó hết sức thủ đoạn, lúc còn ở thành Vong Cổ thì hắn ta đã lên kế hoạch tự mình ám sát Triệu Bân không chỉ một lần, thậm chí còn thuê sát thủ La Sinh Môn ám sát Triệu Bân thêm nhiều lần nữa. Vương Dương và Triệu gia còn có thù oán, bây giờ hắn ta biết Triệu gia đang bị áp giải đến Đế Đô thì hắn ta chịu ngồi yên mới là lạ. Bất luận là Ma gia hay Triệu gia thì Vương Dương đều muốn diệt trừ, nói không chừng giờ này hắn ta đã truyền tin tức cho hoàng ảnh vệ cùng Trấn Ma Ti biết, mượn tay bọn họ để tóm gọn đầu não Ma gia.
"Ma đồng mà hắn ta còn dám nuốt thì có chuyện gì mà hắn ta không dám làm chứ", Phượng Vũ lạnh lùng nói.
"Như vậy thì chuyện này sẽ càng khó khăn hơn", Ma Tử day day trán.
"Ra tay ở đây đi", Triệu Bân chỉ vào một chỗ khác trên bản đồ, chỗ mà hắn chỉ chính là một sơn cốc có tên "Quỷ cốc", cách núi Thiên Mang khoảng hơn ba trăm dặm.
"Quỷ cốc cách thành cổ Hạo Thiên mấy chục dặm, ra tay ở đó rất dễ khiêu khích tới quân đội Đại Hạ đang đóng quân ở thành Hạo Thiên", Ma Tử trầm ngâm nói: "Đây là con đường ngắn nhất dẫn tới quỷ môn quan đó".
"Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất", Triệu Bân nói: "Ngươi không nghĩ đến chuyện Ma quật sẽ truyền ra thông tin Ma gia muốn cướp tù nhân ở núi Thiên Mang cho hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti biết hay sao? Tới lúc đó thì hoàng ảnh vệ, Trấn Ma Ti và cả Ma quật chắc chắn đều sẽ chạy tới".
"Dương đông kích tây?", Ma Tử nhướng mày hỏi.
"Tốc chiến tốc thắng", Triệu Bân quả quyết nói.
Ma Tử không nói, chỉ liếc nhìn Phượng Vũ.
Phượng Vũ cũng không nói mà chỉ khẽ gật đầu, Ma quật đã biết được tin tức cho nên đi đến núi Thiên Mang cũng tức là đi vào con đường chết. Cho dù Ma gia có dốc toàn lực thì cũng không thể nào đấu lại hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti, vì vậy, việc đi một bước mạo hiểm nhưng bất ngờ vẫn rất cần thiết. So với hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti thì quân đội Đại Hạ vẫn dễ thở hơn rất nhiều đối với bọn họ, chiêu dương đông kích tây này hoàn toàn khả thi.
Ba người thương lượng đã có hai người gật đầu, cho nên Ma Tử cũng không nhiều lời thêm nữa.
"Đi".
Ba người cùng nhau bước ra khỏi tiểu viện, không còn bao nhiêu thời gian, phải tiến hành triệu tập cường giả, trước khi đi Triệu Bân còn để lại hai phân thân của mình canh giữ Bát Nhã. Đợi sau khi chuyện cướp tù nhân xong xuôi thì hắn sẽ tiếp tục đi tìm đất Phật và hoa Bồ Đề.
“Ta đã tìm được một chỗ rất tốt”, Triệu Bân nở nụ cười nói khi ở trên lưng huyết ưng.