Thêm cả nhóm người Ngưu Oanh ùa lên như ong vỡ tổ.
Vốn dĩ họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Bây giờ có vẻ đầu óc Triệu Bân không tỉnh táo lắm, trông cứ ngờ nghệch, họ biết chắc hẳn là vì Long Phi.
“Tiểu tử, lại đây”.
Không đợi Triệu Bân nghỉ ngơi, một tiếng gọi đã vang lên.
Thương Khung là người lên tiếng, ông ta đang ở trong địa cung cùng với các lão bối.
Sau muôn ngàn gian khổ, cuối cùng họ cũng tập hợp đủ Bát Bộ Phù Đồ, đang nghiên cứu làm thế nào mới tái sinh được Ma Quân.
Thế nhưng, cục diện khiến mọi người rất lúng túng.
Tìm đủ thì đủ rồi, nhưng không một ai biết cách hóa giải phong ấn.
Khi Triệu Bân tới nơi, hắn thấy mọi người vây quanh một tế đàn, tám chiếc hộp sắt được bày trên đó, lần lượt tương ứng với tám phương vị, cái nào cũng rung lên bần bật, giữa chúng có sự cảm ứng.
“Cần một phương pháp đặc biệt mới mở ra được”, Ma Tử nói.
“Không chỉ phương pháp đặc biệt, còn cần thêm một người đặc biệt”, đại trưởng lão Ma gia tiếp lời.
“Người đặc biệt” mà họ nhắc tới tất nhiên là người của Phật gia.
Đồng thời, người đó còn phải am hiểu phương pháp hóa giải phong ấn mới được.
Người như thế không dễ tìm đâu.
Hòa thượng thì đi tới ngôi chùa ngôi miếu nào cũng có thể dắt về một người.
Khó ở chỗ phương pháp hóa giải, nếu đã là Bát Bộ Phù Đồ thì phương pháp hóa giải e rằng đã thất truyền.
“Dẫn hắn ta vào đây!”, Triệu Bân tạo ra một phân thân.
Phân thân “soạt” một tiếng lao ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ Hồ Lai, tên đó là hòa thượng mà.
…
Hồ Lai bị đưa vào địa cung.
Không biết tại sao, ngay lần đầu tiên gặp hắn ta, mọi người ở đó đột nhiên thấy tay chân ngứa ngáy. Họ vốn chẳng có hảo cảm gì với mấy người đầu trọc, thế mà cái đầu của hắn ta sáng loáng như bóng đèn vậy.
“Tìm lão nạp làm gì?”
Hồ Lai đứng vững, vuốt râu trông cũng ra dáng lắm. Trông bề ngoài hắn ta ngời ngời vậy thôi chứ trong lòng hoảng hốt lắm, bởi vì ánh mắt của mấy lão già kia nhìn hắn ta chẳng bình thường chút nào.
“Có nhận ra vật này không?”, Triệu Bân không nhiều lời, chỉ tay vào tám chiếc hộp sắt.
Hồ Lai lập tức ghé tới, vừa vuốt râu vừa lượn vòng quanh tế đàn.
Các lão bối không quấy rầy, ai nấy khoanh tay, hạ quyết tâm lắm. Nếu tên này nói ra được điều gì đó hữu dụng thì không sao, nếu hắn ta không giúp được gì, họ không phiền gõ thử cái đầu bóng lưỡng của hắn ta.
“Đây là… Bát Bộ Phù Đồ?”, Hồ Lai cất tiếng thăm dò.
Hắn ta nói xong, quá nửa số người có mặt ở đó phải nhướn mày. Tên hòa thượng phá giới trông có vẻ gian xảo này cũng sở hữu nhãn giới không tầm thường đâu. Lần đầu họ trông thấy chiếc hộp sắt còn không hiểu gì, nhưng hắn ta chỉ nhìn qua đã nhận ra.