Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Dưới ánh trăng, hai người bọn Triệu Bân ra khỏi núi.  

             Đi một tụ ba người tìm bảo vật, không biết người còn lại ở đâu?  

             Phải tìm lại!  

             Vì trước đó có dị tượng, rất nhiều người bị mắc bẫy. Phải nói là không có thê thảm nhất, chỉ có kẻ này thê thảm hơn kẻ kia mà thôi, tất cả đều bị thương, đến cả Ma Khôi cũng không ngoại lệ, vì vậy đêm nay ở di chỉ vô cùng bình yên, phần lớn đều tìm chỗ bí ẩn để trị thương.  

             Vậy cũng tốt, đỡ phải rắc rối.  

             Cả hai đều cho phân thân của mình đi khắp các hướng.  

             Nhưng tìm đến bốn, năm ngày vẫn không thấy tung tích Thiên Vũ đâu.  

             Chuyện này khiến hai người họ phải chau mày. Từ khi vào trong di chỉ, họ đã gặp phải rất nhiều kiếp nạn, không tìm thấy đan Bất Lão cũng không thấy tung tích hoa Bồ Đề đâu, nếu giờ đến cả Thiên Vũ cũng mất tích thì đúng là lúng túng.  

             “Chắc không phải đã bị giết chết thật rồi đấy chứ?”  

             Triệu Bân hít một hơi thật sâu, dự cảm không lành trỗi dậy mãnh liệt.  

             Sở Vô Sương không nói gì, hai mày cũng nhíu chặt, rất có khả năng Thiên Vũ đã bị giết. Di chỉ không giống như những chỗ khác, phần lớn người tiến vào đều là bốn, năm người hợp lại thành một đội, hỗ trợ lẫn nhau. Những ai lẻ loi thì rất có khả năng sẽ bị vây đánh, chuyện cô ta gặp trước đây chính là minh chứng máu cho điều đó, giờ Thiên Vũ bị lạc loài thì nhất định cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự.  

             “Dừng!”  

             Lúc đi ngang qua một thung lũng, Triệu Bân đã hét lên.  

             Sau đó thì thấy hắn tiến lên trước một bước, ôm lấy chân của Sở Vô Sương.  

             “Ngươi…”  

             Ù!  

             Sở Vô Sương vẫn chưa nói dứt câu thì liền thấy trời đất rung chuyển.  

             Không sai, trời đất lại biến đổi!  

             Vốn dĩ là cảnh trong thung lũng, trong chớp mắt thì đã biến thành một vùng đất cháy.  

             Vì vậy vẫn là Triệu công tử nhanh trí.  

             Vào thời khắc quan trọng thì ôm đùi cũng là chuyện cần thiết.  

             Nếu như lại bị tách nhau ra nữa thì sẽ phải đi khắp di chỉ để tìm.  

             Hắn đến là để tìm hoa Bồ Đề chứ không phải đến đây để tìm người.  

             “Còn ôm nữa hả?”  

             Sở Vô Sương liếc nhìn Triệu Bân, tư thế của tên nhóc này hiện tại thật sự rất buồn cười, giống như một con khỉ đang ôm lấy một cái cây, cái đầu nhỏ giống như cái trống lắc, nhìn sang trái rồi lại xoay sang phải.  

             “Hết rồi!”  

             Triệu Bân nhìn quanh một lượt rồi mới buông tay.  

             Sở Vô Sương không thể không quan sát hắn lâu hơn, khả năng cảm nhận của tên này đúng thật là rất bá đạo, đến cả sự thay đổi trời đất trong tiên trận mà hắn cũng có thể biết trước được, may nhờ có hắn phản ứng nhanh, nếu chậm thêm chút nữa thì hai người họ không biết lại bị đẩy đến chỗ nào nữa.  

             “Tiên trận không ổn định!”  

             Triệu Bân đi chân trần, vừa đi vừa lẩm bẩm.  

             Hắn dùng đại địa linh chú để cảm nhận, tuy không tìm được trận vân của tiên trận nhưng lại có thể cảm nhận được động thái của mặt đất, từ khi ra khỏi rừng cây thì mặt đất đã rất bất ổn, hoặc có thể nói là tiên trận đã có điều bất thường.  

             Điểm bất thường đó là nó đã chuyển động nhanh thêm rất nhiều.  

             Bởi vậy nên khoảng cách giữa hai lần trời đất thay đổi càng lúc càng ngắn hơn.  

             Đấy là chuyện mà hắn có thể dự đoán được.  

             Còn về những chuyện khác thì hắn không rõ, trời mới biết còn có chuyện tào lao gì nữa.  

             Dù sao thì đấy cũng là trận pháp cấp tiên, người trần mắt thịt như hắn khó mà nghiên cứu thông được.  

             Keng keng.  

             Hắn lấy dây xích sắt và còng.  

             Do trời đất không bình yên nên tốt hơn hết vẫn nên lấy dây xích khóa họ lại với nhau, không thể nào tách nhau ra nữa, vết xe đổ trước mắt vẫn còn đó, vẫn chưa tìm được Thiên Vũ, không thể nào để lạc luôn cả Sở Vô Sương được.  

             “Theo ngươi thì đan Bất Lão ở đâu được?”  

             Sở Vô Sương đeo còng vào rồi tùy tiện hỏi.  

             Triệu Bân khẽ lắc đầu, đan Bất Lão có có trong di chỉ hay không còn chưa biết được chứ đừng nói gì đến việc nó đang ở đâu. Còn về phần hắn, hắn không có hứng thú với đan Bất Lão, hắn đến là để tìm hoa Bồ Đề, Liễu Tâm Như vẫn còn đang chờ hắn về cứu mạng.  

             Ầm….  

             Một lát sau, đất trời chấn động.  

             Triệu Bân đoán không sai, tiên trận đã vận hành nhanh hơn, việc trời đất biến đổi càng diễn ra với tần suất cao hơn.  

             Trước đây là bốn năm ngày một lần.  

             Giờ thì chưa hết một ngày đã đổi rồi.  

             May mà hai người họ dùng dây xích và còng khóa lại với nhau nên mới không bị tách ra.  

             Bọn họ không bị tách nhau ra nhưng những người khác thì khó nói rồi.  

             Lần biến đổi này xảy ra đột ngột nhưng tình cờ lại để bọn họ gặp được một người quen, đấy chính là người thứ ba của tộc xác chết, không biết từ đâu bay đến, va mạnh vào một ngọn núi nhỏ làm nó nát tan.  

             Hắn ta đứng lên với vẻ tàn tạ giữa khung cảnh đất đá bay tứ tung.  

             Hắn ta bị thương nặng, tình trạng rất tệ, chắc là trước đây, trong lúc đi tìm báu vật cũng đã bị rơi vào bẫy, mặc dù nhặt lại được cái mạng nhưng khó mà hồi phục hoàn toàn, trông khuôn mặt hắn ta rất nhợt nhạt.  

             Triệu Bân đoán không sai.  

             Vốn dĩ người thứ ba của tộc xác chết đang trị thương, chẳng biết thế nào mà lại chạy đến chỗ này.  

             Lần này bị té một cái, đến đầu óc cũng lơ mơ không tỉnh táo.  

             Vậy cũng chả sao, nhưng đến khi đứng vững lại, nhìn thấy Triệu Bân và Sở Vô Sương thì mặt tên này mới thật sự biến sắc, di chỉ ma giới lớn đến vậy, nhiều người đến vậy, sao lại gặp phải hai người họ chứ? Vậy thì xui xẻo quá rồi còn gì.  

             “Cục cưng, nhớ ngươi chết đi mất!”, Triệu Bân mỉm cười.  

             Hắn nhìn người thứ ba của tộc xác chết còn Sở Vô Sương thì lại liếc hắn.  

             Gọi “cục cưng” cũng thân thiết thật đấy.  

             Soạt!  

             Người thứ ba của tộc xác chết quay đầu bỏ chạy, không cần suy nghĩ.  

             Đi thì sẽ không kịp mất, hắn phải chạy thôi, trước đây có biết bao nhiêu đồng đội mà cũng đều không đánh bại được tên nhóc này thì đừng nói gì đến việc hiện giờ mình hắn ta đấu với hai người đối phương. Hắn ta đã từng được chứng kiến uy lực của thuấn thân tuyệt sát, không thể nào phòng bị nổi.  

             “Vội đi đầu thai à?”  

             Triệu Bân đã cởi dây xích ra và đuổi theo.  

             Người thứ ba của tộc xác chết đang bị thương nặng nên tốc độ cũng giảm sút đáng kể, so với Triệu công tử thì chậm hơn rất nhiều, chạy chưa đến được mười mấy trượng thì đã bị Triệu Bân đuổi kịp, chặn đầu và chưởng cho một chưởng, bay lộn nhào.  

             Để bắt được tên này, Triệu Bân chẳng buồn dùng đến thuật thuấn thân tuyệt sát.  

             “Cơ Ngân, tưởng ta sợ ngươi thật sao?”  

             Người thứ ba của tộc xác chết hét lớn, biến ra một cái quan tài rồi đập xuống.  

             Triệu Bân không thèm nhìn, đấm một đấm khiến cổ quan tài tan biến ngay, đến cả người thứ ba của tộc xác chết cũng bị phản phệ, hộc máu, liên tục lùi về sau. Hắn ta vẫn chưa kịp đứng vững thì Triệu Bân đã đánh đến trước mặt.  

             Ọc...  

             Luồng huyết quang sau đó càng khiếp hơn.  

             Triệu Bân ra tay rất dứt khoát, chỉ một cái là phế luôn đan điền của hắn ta.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK