Sắc mặt những người đó đều tái mét. Trừ tám vương triều lớn, Đông Hải và Nam Vực cũng tham gia vào, đây là lần tấn công quy mô nhất mà Đại Hạ gặp phải từ khi dựng nước tới giờ. Một khi cuộc chiến này xảy ra, có thể quốc gia cũng biến mất.
“Cầu hòa thôi!”
“Cắt đất cho tiền cũng được!”
“Dù sao cũng tốt hơn mà mất nước!”
Tình huống như thế lại diễn ra trong triều.
Vẫn chỉ là ba phái: Có phái chủ chiến, có người đề nghị hòa, có tên yêu cầu đầu hàng, thậm chí có kẻ còn yếu đuối tới mức muốn chọn vài cô gái để hòa thân.
Đám đông ba phải cãi nhau ầm ĩ.
Ai biết thì biết đây là tảo triều, ai không biết còn tưởng đây là phiên chợ chửi thề đấy chứ?
Long Chiến đứng rất thẳng, im lặng đến mức đáng sợ.
Hoàng phi Vũ Linh cũng có mặt, đứng ngay bên cạnh ông ta.
Sự im lặng của Long Chiến khiến bà ấy cảm thấy áp lực, đây là sư chất, là chồng của bà ấy, cũng là hoàng đế của Long triều Đại Hạ, ông ta có một thứ uy nghiêm mạnh đến nỗi hôm nay khiến bà ấy phải run rẩy.
“Đủ rồi!”
Pháp sư hộ quốc thứ nhất quát lên, chặn đứng sự hỗn loạn trên triều đường.
Khỏi phải nói chứ, lời nói của ông ta rất hữu dụng.
Mấy phe phái vẫn còn đang cãi cọ cuối cùng cũng dừng lại, ai nấy hít sâu, nhìn sang Long Chiến. Họ cãi thì cãi vậy thôi, người đưa ra quyết định vẫn là hoàng đế. Muốn hòa hay muốn đánh, chỉ cần một câu của ông ta thôi.
“Quân viễn chinh Đại Hạ đã quay về chưa?”
Qua hồi lâu Long Chiến mới lên tiếng, chỉ một câu điềm tĩnh đã trấn áp được tất cả. Không ai đùa cợt nữa, đến cả tứ đại pháp sư hộ quốc ngày thường trông thấy ông ta là khó ở cũng phải nể mặt. Chuyện hệ trọng liên quan tới thể diện quốc gia, họ chưa bao giờ dám đùa.
“Đang trên đường quay về rồi!”, người đáp lời là Linh Lung.
Đáng lẽ ra, thống soái của Ám Ảnh không cần thượng triều, nhưng hôm nay cô ta đến đây, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ quyết tuyệt.
Còn quân viễn chinh Đại Hạ đã được tìm thấy tung tích từ mấy ngày trước, vốn là một đội quân hoàn chỉnh, nay lưu lạc khắp nơi.
Về sau mới biết nguyên do, hóa ra là rơi nhầm vào đất tổ của Thi tộc.
Họ khó lòng tưởng tượng nổi khi ấy quân viễn chinh Đại Hạ đã gặp phải nguy cơ cỡ nào, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Cơ Ngân cũng không dùng tới thiên kiếp.
May mà không có thương vong quá nặng, quân viễn chinh lần lượt kéo từng tốp về Đại Hạ, chưa tìm thấy Long Phi nhưng có tin tức của Cơ Ngân, là một cơn ác mộng đẫm máu.
“Quyết định của bệ hạ thế nào?”
Không ít các lão bối chủ chiến và chủ hòa cùng khoanh tay nhìn nhìn về phía Long Chiến.
“Đánh!”
Đây là lời hồi đáp của Long Chiến, một chữ này tuy bình thản nhưng đầy khí thế.