“Vô dụng thôi, đây là luyện thiên pháp tương liên với càn khôn trong cấm địa, công kích bình thường không có tác dụng đâu”, tà niệm Hồng Tước lạnh lùng nói, đôi mắt đẹp nheo lại, cô ta đã từng thấy qua bí pháp này cho nên biết rằng nó vẫn có khuyết điểm, nhưng Ân Trú quá ghê gớm cho nên chưa bao giờ tin cô ta và nói cho cô ta biết.
Ông!
Triệu Bân lấy ra bảo liên đăng rồi thắp sáng đèn bằng Tiên lực, muốn dùng ánh sáng của ngọn đèn để mở đường.
Đáng tiếc, ánh sáng của bảo liên đăng cũng không thể phá vỡ bí văn, thậm chí ngay cả ánh sáng của bảo liên đăng cũng dần dần mai một.
Trái lại, ngọn lửa bên trong lò luyện đan lại vô cùng quỷ dị, đừng nói tà niệm Hồng Tước, ngay cả Triệu Bân cũng đang dần dần bị hấp phệ khí huyết, chuyện dọa người nhất chính là lò luyện đan này còn có thể hấp phệ huyết mạch, bất luận là khí huyết hay huyết mạch bị hấp phệ đều biến thành chất dinh dưỡng gia tăng sức mạnh cho lò luyện đan.
Cho nên có thể nói bọn họ bị mắc kẹt ở đây càng lâu thì càng bất lợi.
Cho dù bọn họ tràn đầy sinh lực thì cũng sẽ bị Ân Trú chậm rãi làm tiêu hao.
“Tuyệt vọng không?”, khóe miệng Ân Trú hơi nhếch lên, lão ta giống như một bóng ma lang thang ở sâu trong mây mù, chỉ thỉnh thoảng lộ ra gương mặt dữ tợn, trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ địa ngục.
“Chuyện nhỏ”, Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, lập tức phóng ra minh hôn lực ngưng tụ thành kiếm quang chém vào lò luyện đan nhưng vẫn không phá được thân lò, chỉ có thể tạc ra ánh lửa.
Hự!
Dù vậy Ân Trú vẫn không khỏi kêu rên, như thể vừa bị ai đó chém vào người.
Minh hôn lực thực sự quá tà hồ, chẳng những chuyên khắc chế ánh sáng vô lượng của lão ta mà thậm chí còn có thể khắc chế cả lò luyện đan do lão ta biến hóa ra, lò luyện đan này được kết nối thẳng với cơ thể của lão ta.
Hay lắm!
Ánh mắt Triệu Bân lóe lên, tinh thần ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Hắn thu lại huyền hoàng khí cùng thiên lôi, chỉ sử dụng minh hôn lực ngưng tụ thành kiếm quang, liều mạng chém vào thân lò.
Lò luyện đan nguy nga như núi cuối cùng cũng trở nên không ổn định, nó đã bị minh hôn lực liên tục công kích, ngoài ra còn có tiếng Ân Trú kêu rên truyền tới, mặc dù rất nhỏ nhưng Triệu Bân vẫn có thể nghe thấy được.
Triệu Bân có thể nghe thấy.
Thì chẳng lẽ Hồng Tước lại không nghe thấy?
Cô ta cũng không nhàn rỗi, đồng minh phụ trách công phạt, cô ta phụ trách tìm sơ hở trên lò luyện đan, trong lúc Triệu Bân đang làm ầm ĩ thì thực sự đã khiến cho lò luyện đan lộ ra sơ hở, chăm chú nhìn thì có thể thấy đó là một vết rạn rất nhỏ.
"Chính là nó".
Hồng Tước trong chớp mắt ra tay, cầm kiếm đâm xuyên qua vết rạn.
Tiếng răng rắc vang lên chói tai, lò luyện đan khổng lồ đã bị khoét ra một lỗ hổng.
Cả hai ngay lập tức nhảy ra ngoài.
Triệu Bân tung ra một quyền đập nát lò luyện đan.