“Ngươi cũng đâu có hỏi đâu”.
“Thúy Nhi, cô đã thay đổi rồi!”, Ma Tử hít một hơi thật sâu.
“Bọn Ma Tử làm gì bên đó thế?”. Đa phần người Ma gia vẫn đang bận rộn đều liếc mắt nhìn qua, nguyên nhân là do ba tiếng khiếm nhã đó hét lên quá lớn. Có chuyện gì mà bọn họ lại kích động đến thế chứ?
Không ai giải đáp thắc mắc cho mấy người này.
Chỉ những người quan trọng biết thân phận của Triệu Bân là được rồi, không thể nói lung tung cho người khác được.
“Đúng thật là một niềm vui bất ngờ”. Một lúc lâu sau, Ma Tử mới phản ứng kịp, đưa cho Triệu Bân một vò rượu.
“Đến trả thù nên không thể không cẩn thận!”, Triệu Bân mỉm cười, nhận lấy vò rượu.
“Mẹ của ngươi cũng là mẹ của ta”. Ma Tử và Triệu Bân cụng nhẹ vò rượu, không cần phải nói nhiều, chỉ một câu nói đó thôi là đã đủ rồi. Trước đây hắn ta không biết quan hệ của Đan Phượng Phù Dung với Triệu Bân mà!
Bây giờ đã biết rồi thì phải dốc sức giúp đỡ.
Sau này, nếu như có đối đầu với Tử Y Hầu, nếu như có đối đầu với Thiên Tông, nếu như có đối đầu với Hoàng tộc thì không một ai của Ma gia rút lui, đấy chính là nguyên tắc làm việc của hắn ta, kết ai rồi thì sẽ cùng sống cùng chết.
“Đa tạ!”, Triệu Bân cũng cụng nhẹ vò rượu.
“Vậy tiếp theo đây…”, Huyễn Mộng nhìn hai người họ với ánh mắt thăm dò.
“Tính sổ!”, Triệu Bân, Ma Tử và Phượng Vũ cùng đồng thanh nói.
Tính sổ, đúng là phải tính sổ rồi! Ma Quật, Huyết Y Môn, tộc xác chết, tộc Ám Dạ, tộc Huyết Ưng, không có ai có thể chạy thoát được, hắn sẽ xử lý từng đối tượng một, giờ hắn đã ổn định được tình hình nên có thể yên tâm đi giải quyết chuyện này rồi.
Nhắc đến tính sổ thì Triệu Bân lại lôi một anh bạn to con ra.
To chừng nào chứ? Phải to đến mấy trượng, đáp đất là có tiếng động lớn vang lên.
Đấy là xe nỏ!
Bọn Ma Tử nhìn thấy thì mắt lập tức sáng rỡ lên. Xe nỏ à? Đấy là thứ rất hiếm thấy, chỉ có thể nhìn thấy trên chiến trường thôi, nhìn rất đáng sợ, sức sát thương cũng không phải chuyện đùa, có thể bí thuật không thể phá được chân nguyên hộ thể của cảnh giới Địa Tạng nhưng một cây nỏ này thì lại có thể đâm xuyên. Nó là một vật mạnh và đáng sợ, giá cả rất đắt, chủ yếu là vì không có bản đồ kết cấu, dù cho có bản đồ thì những thế lực bình thường cũng không làm được. Đừng nói gì đến thế lực, đến cả một đất nước nhỏ cũng không có đủ nguồn lực để đúc ra nó. Tu luyện đã là tốn kém tài nguyên thì đánh trận càng tốn tài nguyên hơn, không phải bọn họ không muốn đúc mà là đúc không nổi.
“Ở đâu mà ngươi có thế?”, Phượng Vũ lên tiếng hỏi.
“Tự ta làm!”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
“Ngươi… Có bản đồ cấu tạo sao?”, Lăng Phi nhỏ tiếng hỏi.
“Không có bản đồ kết cấu mà ta có thể làm ra được sao?”, Triệu Bân mỉm cười, lấy ra một cuốn tranh, đấy là bản đồ kết cấu hoàn chỉnh. Tất cả đều chồm đến xem, đừng nói đến việc làm, chỉ nhìn không thôi cũng đã thấy loạn mắt rồi, cũng không biết là nhân tài nào đã vẽ ra nữa, thật là cao tay.
“Nếu như có đủ số lượng thì thật sự có thể san bằng Ma Quật”, Huyễn Mộng lẩm bẩm.
“Ma gia có nhiều người, phân công mỗi người chuyên làm một linh kiện, những người còn lại thì lắp ráp là được”, Phượng Vũ nói.
“Nói thì nói vậy nhưng cũng phải có tiền mới làm được”. Ma Tử tằng hắng rồi nói: “Ma gia rất nghèo”.
Hắn vừa nói câu đó thì Huyễn Mộng và Phượng Vũ đều cười gượng.
Tu luyện tốn tài nguyên, họ còn không có tiền mua tài nguyên để tu luyện, lấy đâu ra tiền để làm xe nỏ chứ?