"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thần sắc của thánh nữ Chu gia đã từ khó xử trở thành kỳ quái.
Trước đó không lâu cô ta vừa mới cắt ra được một khối huyền âm tiên thiết, bây giờ thì lại cắt ra được một khối vô cực tiên thiết, tại sao trước đây bọn họ lại không phát hiện ra ở trong có bảo bối thế này? Nếu như sớm biết bên trong khối đá này có ẩn giấu tiên thiết thì chỉ có kẻ điên mới mang ra bán.
"Mảnh nhỏ pháp khí".
Triệu Bân lại lẩm bẩm một mình, hắn có thể nhìn thấy trên khối vô cực tiên thiết này còn có một văn lộ, hẳn nó là mảnh vỡ của một pháp khí đã bị nổ tung rồi hòa vào trong khối đá kia, lão đạo áo lót không nói dối hắn, trong khối đá này thật sự có ẩn giấu bảo bối, còn chuyện tìm được hay không thì toàn bộ phải xem vào may mắn của bản thân.
"Của ta của ta".
Lão đạo áo lót cầm lấy vô cực tiên thiết rồi nhếch miệng cười toe toét.
Không uổng 10 vạn tiên thạch mà lão ta đã bỏ ra, lời cầu nguyện lúc trước quả nhiên đã có hiệu nghiệm.
"Tiên thiết này có bán không, lão phu sẽ ra giá cao".
"Bán cho ta, 100 vạn tiên thạch, ta sẽ lấy nó".
"Ta ra giá 110 vạn".
Hiện trường vốn đã rất đông đúc, bây giờ bởi vì sự xuất hiện của một mảnh vô cực tiên thiết lại càng trở nên náo nhiệt hơn.
Ai cũng không tiếc ra giá cao, tiền có thể dễ kiếm nhưng tiên thạch thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
"150 vạn".
Liên tiếp hết người này đến người khác ra giá cao ngất ngưởng.
"Nó thuộc về ngươi".
Lão đạo áo lót cũng rất quyết đoán.
Một tay giao tiền.
Một tay giao hàng.
Một thỏa thuận mua bán vô cùng sảng khoái đã được thực hiện.
Có người vui thì cũng có người buồn.
Những người không mua được bảo bối tất nhiên sắc mặt đều rất khó coi.
Người có được bảo bối thì trông ai cũng vui vẻ.
Mà người vui vẻ nhất vẫn là lão đạo áo lót.
Chỉ trong chớp mắt.
Lão ta đã lời được 140 vạn tiên thạch.