Huyễn Mộng cũng theo đến.
Cô nương đó cực kỳ tùy ý, Ngao Diệt và Cơ Ngân vẫn còn thua kém đôi phần.
“Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ không dám tới”, Ngao Diệt cười nói những lời đó.
“Ngao sư huynh khiêu chiến thì nào dám vắng mặt”, Triệu Bân đi từng bước lên đài chiến đấu, trong khoảng thời gian đó hắn nhìn Ngao Diệt không chỉ một lần, nhìn mà hai mắt cứ híp lại, đừng thấy tên đó chỉ mặc tử bào, thật ra dưới tử bào còn có một bộ giáp, nó được hòa vào cơ thể, bảo vệ khí lực vô cùng kín kẽ.
“Áo giáp thật quái dị”, Triệu Bân thầm nói.
Hắn đoán có lẽ thuấn thân tuyệt sát rất khó phá được lớp phòng ngự của áo giáp này.
Có lẽ đó chính là một trong những nguyên nhân Ngao Diệt tự tin đến thế, có áo giáp ở đây, không sợ thuấn thân tuyệt sát, có thể xếp hạng thứ tư nội môn, quả nhiên không phải người tầm thường, Ngao Diêt chính là ví dụ tốt nhất.
“Có thể thêm phần thưởng vào không”, Ngao Diệt cười âm u.
“Thoải mái”, Triệu Bân mỉm cười.
“Ta muốn thiên lôi của ngươi”.
“Như thế thì cược áo giáp của sư huynh đi”.
“Há miệng to đấy chứ!”, Ngao Diệt khẽ nhếch khóe miệng.
“Sao thế, sợ rồi à?", Triệu Bân cười nhìn Ngao Diệt.
“Ta sẽ cho ngươi biết cái gọi là núi cao có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, Ngao Diệt cười yếu ớt âm u.
Dứt lời, khí thế của hắn ta tăng vọt, khí huyết biến hóa kỳ lạ, cuồn cuộn ngập trời.
Quái dị là sau lưng Ngao Diệt lại có dị tượng xuất hiện, đệ tử có huyết mạch đặc biệt đều biết đó là gì, chỉ khi huyết mạch được khai thác đến mức tận cùng thì mới xuất hiện dị tượng.
“Khí tràng thật mạnh mẽ”, Lâm Tà nhướng mày.
Bàn về khí thế mà nói, Ngao Diệt có thể nghiền nát Sở Vô Sương.
Thậm chí, đám Ngô Khởi có mặt ở đây cũng không thể bì nổi.
Ầm!
Triệu Bân cũng không rơi xuống thế hạ phong, khí huyết mênh mông như biển.
Ngao Diệt cười lạnh, bước đi trên đài chiến đấu, khi hắn ta dừng lại thì đã đứng trước mặt Triệu Bân, không một lời vô nghĩa, một ngón tay chọc tới, có thể thấy đầu ngón tay đó có ánh sáng màu tím lóe lên, có lẽ đó là một loại lực huyết mạch, một ngón tay với sức mạnh tuyệt đối, lực xuyên thủng cực kỳ khủng bố.
Soạt!
Triệu Bân như một tia chớp thoải mái né tránh, một chưởng đánh ra.
Ngao Diệt không trốn, chỉ nở nụ cười quái dị.
Một chưởng đó đánh vào lưng hắn ta.
Tất nhiên hắn ta chẳng hề hấn gì cả.
Nhưng Triệu Bân thì lại rên lên một tiếng, đánh Ngao Diệt một chưởng là thật, nhưng lại phải chịu một phản lực, theo hắn nghĩ có lẽ là áo giáp của Ngao Diệt làm, nó không chỉ có sức phòng ngự tuyệt đối mà còn tấn công ngược lại bằng phản lực.
Nói trắng ra là:
Một chưởng của hắn như tự đánh vào người mình.
“Cảm nhận được chưa”.
Ngao Diệt nở nụ cười thích ý, hai mắt lóe lên kim quang, lôi điện chém ra.