“Đúng là thiếu thiên xuất anh tài!”, lão tổ Nhan gia cất giọng cười khàn đặc. Nhớ lần trước Cơ Ngân đến, hắn vẫn còn là một tiểu võ tu cảnh giới Địa Tạng, vậy mà giờ đã là cảnh giới Chuẩn Thiên thứ thiệt, chắc tìm khắp thiên hạ này cũng không có được người thứ hai sở hữu tốc độ thăng cấp nhanh và thiên phú đáng sợ đến thế.
“Tiền bối, ta có chuyện cần nhờ giúp đỡ!”
“Tiểu hữu nói gì vậy, cứ nói thẳng đi!”
“Hắn muốn có cánh tay dưới tầng chín của kho tàng”, Nhan Như Ngọc tiếp lời.
“Được!”, lão tổ Nhan gia không hỏi lý do mà đã nhanh chóng lấy chìa khóa ra: “Ngọc Nhi mang đồ tới nơi này đi!”
Nhan Như Ngọc không chần chờ gì, cầm lấy chìa khóa rồi đi ngay.
Lão tổ Nhan gia ở phía sau lưng lại không ngừng ho khan.
“Tiền bối cần phải tịnh dưỡng nhiều!”, Triệu Bân vừa nói vừa truyền tiên lực.
“Lão phu thật sự không còn mặt mũi sống tiếp nữa”, lão tổ Nhan gia cười đau khổ rồi nói tiếp: “Đường đường là một gia tộc mà lại suy bại tới mức phải dựa vào một cuộc hôn nhân để duy trì sự tồn tại, dù có chết đi cũng không có mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông nữa”.
“Thượng Dương không còn sống được bao lâu nữa”, Triệu Bân cười nói.
“Nhóc con, đừng có làm bậy đấy!”, lão tổ Nhan gia vội nói.
“Vãn bối tự biết cân nhắc!”, Triệu Bân không nói quá kỹ càng, chỉ lấy ra một quyển sách cổ, đó là thuật luyện thể Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, đương nhiên đó là bản cải tiến “Sau khi tu luyện thì có thể cải tạo lại căn cơ”.
“Thật không?”, lão tổ Nhan gia vội nhận lấy.
Ông ta nhìn lướt qua thì không khỏi giật mình, chẳng ngờ thế giới vẫn còn bí pháp vi diệu đến vậy, chỉ mới xem phần giới thiệu của bí pháp thôi là đã biết nó bá đạo dị thường, thật sự có khả năng xây dựng lại căn cơ của ông ta.
“Cả đời này cũng không thể quên được đại ơn của tiểu hữu”.
Lão tổ Nhan gia vô cùng cảm kích, có lẽ vì quá kích động nên ông ta lại ho ra máu.
Triệu Bân thấy vậy thì không dám tiếp tục kích thích ông ta thêm nữa, có vài chuyện hắn quyết định không nhắc đến, chẳng hạn như chuyện xử lý lão chó già Thượng Dương, giải quyết xong rồi nói cũng không muộn, đến lúc đó chắc Nhan gia sẽ chuyển đi.
Thế là thành Thiên Thu lại có thêm một thế lực.
Một hồi sau, Nhan Như Ngọc quay lại, trên tay còn ôm theo một cái hộp dài.
Triệu Bân nhận lấy, mở hộp ra, bên trong là một cánh tay đầy máu bị đóng băng.
“Cảm ơn nhiều nha!”
Triệu Bân nhận lấy chiếc hộp rồi quay đi.
Nhan Như Ngọc bất giác đuổi theo một bước, định gọi tên kia lại nhưng cuối cùng đã nuốt ngược vào lại, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Cô ta nở nụ cười khá xinh đẹp lại nhưng đượm buồn, lão tổ Nhan gia thấy vậy cũng thở dài tự trách, là do ông ta không ra gì, không lo cho cháu gái được chu toàn, khiến cả Nhan gia phải vì ông ta mà chịu khổ.