Chỉ hai điều này thôi cũng đủ cho hắn khó chịu rồi, dù cho có thể bắt người thì hắn cũng không dám đi đòi tiền chuộc, vì hắn bây giờ còn chẳng biến ra nổi một cái phân thân thì càng không cần nói đến triệu hồi ngược hướng.
Uỳnh!
Đùng uỳnh uỳnh!
Đang nghĩ, trên trời bỗng vang lên tiếng nổ, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét vang dội, không phải là lôi kiếp mà là dấu hiệu báo trời sắp mưa.
“Đến đúng lúc lắm!”
Triệu Bân mừng thầm, chạy thẳng ra ngoài thành.
Dẫn lôi nhập thể không chừng có thể phá giải được phong ấn nguyên thần.
Nếu sấm sét kéo dài đủ lâu, có lẽ đan hải cũng sẽ được giải phong ấn.
Nhưng người trong thành có vẻ chẳng thể hiện điều gì khác thường, sắp mưa rồi, không về rút quần áo vào sao?
Triệu Bân đi được nửa đường mới đoán ra manh mối.
Mưa đã rơi nhưng trong thành hoàn toàn không bị xối.
Nói cho đúng là do trong thành có cấm chế, ngăn chặn nước mưa.
“Thú vị thật!”
Triệu Bân ngước nhìn lên trời, sau đó một mình ra khỏi thành Nam Thiên.
Ra khỏi thành là một khung cảnh khác: không có cấm chế, mưa như trút nước, mưa bụi bao trùm cả một vùng đất mênh mông, đồng thời còn rất nhiều tiên nhân vội vã chạy vào thành!
Vèo!
Tốc độ Triệu Bân không giảm, đội mưa tiến về trước.
Bên ngoài thành Nam Thiên cây cối um tùm, rừng núi trùng điệp.
Đến khi vào tiến sâu bên trong, hắn mới chạy vào trong một hẻm núi tối tăm, tìm vị trí thích hợp rồi vận hành Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Bất chợt, sấm sét điên cuồng bổ về phía hắn, càng đánh càng mạnh, sấm sét ở phàm giới vốn không thể nào so sánh được với sấm sét ở đây, dù hắn đã vận dụng Thái Sơ Thiên Lôi quyết nhưng vẫn bị bổ tới mức rách da rách thịt.
“Mạnh thật đấy!”. Mắt Triệu Bân rực sáng như lửa, hắn nghiến răng chịu đựng, dẫn lôi điện nhập thể đánh vào nguyên thần, chủ yếu là nhằm vào luồng sức mạnh thần bí đó, chính nó đã trói chặt nguyên thần bản mệnh của hắn.
Phải nói là cách hứng lấy sét đánh thật sự có tác dụng, sức mạnh phong ấn nguyên thần đã bắt đầu nới lỏng, bị sấm sét hóa giải dần dần, chỉ cần đủ thời gian và sấm chớp thì nhất định có thể giải bỏ được phong ấn.
“Tiếp nào!”
Triệu Bân hét lớn lên, điên cuồng mặc niệm Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Hắn liều mạng vận dụng công pháp, sấm sét cũng bạt mạng bổ xuống.
Nhìn từ xa, Triệu Bân đã không còn là một con người nữa, hắn biến thành ánh chớp chói mắt, chỉ dư âm thôi cũng chứa sức mạnh mang tính hủy diệt, chúng biến thành những luồng khí tức lôi điện, đánh vỡ những tảng đá lớn lẫn cổ thụ.
“Phá cho ta!”