Thay đổi vi diệu thế nào? Đó là uy thế của hai người đang yếu dần, bất kể là Triệu Bân hay là môn chủ La Sinh Môn, cả hai đều đã trở nên lờ đờ, bắt đầu mất ý thức trong việc kiểm soát nên đòn tấn công của hai người cũng không còn chuẩn xác nữa, đến cả bí pháp cũng mất đi ý vận vốn có.
Ưm…
Triệu Bân rên rỉ, dáng vẻ hắn đã trở nên bất thường, mặt bỗng dưng đỏ ửng, cả người như bị lửa thiêu đốt, đôi mắt vốn dĩ sâu thẳm cũng trở nên lờ đờ, tinh thần vốn tỉnh táo cũng dần trở nên mơ hồ, lảo đảo giống như một người say rượu.
Ưm…
Người trước mặt hắn cũng vậy, đến đứng cũng không đứng vững, mặt mày đỏ bừng, đôi mắt treo veo cũng lờ đờ như Triệu Bân, giống như đang chìm vào giấc mộng.
Nóng!
Rất nóng!
Vô cùng nóng!
Đây là cảm giác lúc này của hai người họ.
“Cực lạc tán?”
Ánh mắt của môn chủ La Sinh Môn lờ đờ, cô ta đang nhìn đám mây mù đỏ thắm đang bay trong rừng.
Là sương mù mê tình có cấp độ rất cao, nó mạnh đến mức cô ta cũng không cách nào hóa giải được.
“Mẹ kiếp, chết tiệt!”
Triệu Bân hét lên, dường như hắn cũng đã nhìn ra được vấn đề.
Nhưng nhìn ra cũng không có tác dụng gì, căn nguyên huyết mạch gì đó, chân nguyên tiên lực gì đó, toàn bộ đều vô nghĩa ở đây, người có ý chí kiên định như hắn mà cũng bị rối loạn thần trí đến mức như muốn sụp đổ, còn dục vọng nguyên thủy nhất thì lại đang được đánh thức từng chút, từng chút một.
Ưm…
Môn chủ La Sinh Môn cũng không tốt hơn là mấy, tinh thần rối loạn, mơ màng như đang trong giấc mộng, không còn phân biệt được thực và hư, đôi mắt trong như nước cũng đầy khát khao, cô ta cởi quần áo ra, để lộ làn da trắng trẻo và nõn nà, bóng loáng từng centimet.
Mùi hương mê hoặc của cô ta như biến thành một loại thuốc độc trí mạng.
Khí huyết cuộn trào của hắn cũng như biến thành một loại chú ma.
Cùng giới thì bài trừ.
Khác giới thì thu hút nhau.
Dục vọng nguyên thủy nhất đã khiến họ quên đi tất cả.
Mây mù càng ma mị hơn, từ từ che lấp bóng dáng của hai người họ.
A…