Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Triệu Bân hộc máu rồi, không phải vì hắn thực sự bị thương, mà là hắn cố ép mình phun ra một búng máu. Hắn từng tiêu diệt hai cao thủ cảnh giới Huyền Dương rồi, chẳng lẽ còn sợ áp lực từ cảnh giới Huyền Dương nữa? Chẳng qua là muốn ẩn giấu thân phận võ tu của mình thôi.  

             Điều này không quan trọng, quan trọng là búng máu của hắn được phun thẳng lên mặt Liễu Thương Không. Một búng máu tươi, không chỉ phun chính diện, mà còn cực kỳ mạnh mẽ.  

             Quản gia không kịp trở tay.  

             Ta có dùng lực lắm đâu! Sao còn phun máu nữa hả trời? Sao lại phun lên mặt chủ tử rồi, nhắm gì mà chuẩn thế.  

             “Triệu Bân!”  

             Liễu Thương Không nổi khùng lên, bị phun máu đầy mặt mà sững sờ, mẹ kiếp, có quản gia ở đây, sao ngươi không phun vào mặt quản gia mà phun vào mặt ta?  

             “Cứu mạng với! Giết người rồi”.  

             Động thái tiếp theo của Triệu Bân cũng rất ngứa đòn, hắn ngồi phịch xuống đất như một người đàn bà chua ngoa, vừa hô hào vừa đập hai tay xuống nền đất, tông giọng kia chắc chắn là do di truyền.  

             Còn về mặt mũi ấy hả! Cần gì đâu!  

             Phải để cho người đi đường nhìn xem, hai lão già không có mặt mũi này đang cậy lớn bắt nạt bé.  

             Khỏi phải nói chứ, thấy hắn quậy như vậy, không ít người tụ tập lại, thấy Triệu Bân rồi còn thấy cả Liễu Thương Không, lông mày ai cũng nhướn lên.  

             Một cô gia, một ông bố vợ, đúng là quá thú vị, một người lăn lộn trên nền đất, một người mặt mày bê bết máu, cảnh tượng này, tám trăm năm cũng chưa chắc đã gặp được.  

             “Nhìn đi! Liễu Thương Không không tha cho Triệu Bân đâu, làm thằng bé thổ huyết rồi nè”.  

             “Đúng là biết chọn chỗ, đi chỗ nào mà chẳng được, cứ phải ở ngay trước cửa phủ thành chủ”.  

             “Nếu là ta, ta sẽ tìm một chỗ nào đó hoang vắng rồi đấm cho hắn một trận nên thân, ai bảo hắn tặng một cái bô”.  

             Người hóng chuyện không chê lớn chuyện, tụ tập thành một vòng tròn, chỉ chỉ trỏ trỏ, mồm năm miệng mười.  

             “Cứu với, giết người rồi!”  

             Triệu Bân vẫn còn đang lăn lộn ở đó, ít người thì không sao, chứ đông người rồi, hắn càng gào càng to, máu cũng phun hết búng này đến búng khác, ai thấy cũng nghĩ rằng hắn bị thương nặng lắm nặng vừa.  

             “Triệu Bân!”  

             Liễu Thương Không “hừ” một tiếng, máu trên mặt còn chưa lau, kết hợp với biểu cảm đã dần trở nên dữ tợn.  

             Lão ta là người coi trọng thể diện.  

             Hôm đó treo đầu dê bán thịt chó cũng không thấy lão ta xuất hiện, bây giờ lại biến thành đối tượng được bao nhiêu người nhìn ngó, còn gắn thêm cái mác ỷ lớn bắt nạt bé. Nếu ở chỗ khác còn đỡ, đằng này ở ngay trước cửa phủ thành chủ, đúng là không tiện phát tác.  

             Lão ta cần thể diện chứ Triệu Bân cần gì đâu, hắn đúng là một kẻ ưa diễn trò, cái gì mà thể diện, cái gì mà bố vợ, kệ cha nó chứ.  

             “Đứng dậy!”  

             Quản sự Liễu gia hét ầm lên, một tay túm lấy Triệu Bân. Trước kia người này cũng biết tính cách của Triệu Bân, lúc nào cũng dịu dàng nho nhã, làm việc gì cũng nghiêm chỉnh.  

             Đêm nay quả thực khiến viên quản sự phải nhìn hắn với đôi mắt khác, hộc máu thì thôi đi, tại sao còn la hét như một người đàn bà ngoa ngoắt thế?  

             Soạt!  

             Không đợi quản gia túm lấy Triệu Bân, một bóng người đã lao tới như ma quỷ, chắn trước cơ thể Triệu Bân.  

             Nhìn kỹ lại, người này chính là lão già thành Vong Cổ, vốn đang nghiên cứu bùa nổ, nghe thấy trước cửa xảy ra chuyện bèn nhanh chóng chạy tới, không ngờ Triệu Bân gặp phải Liễu Thương Không ở đây. Ở chỗ khác thì không thành vấn đề, vấn đề rằng đây là cửa phủ thành chủ, vậy thì phải quan tâm rồi.  

             Đồ đệ của hoàng tộc, nếu xảy ra chuyện gì ở đây, vậy thì sư phụ của Triệu Bân sẽ hỏi tội phủ thành chủ.  

             “Liễu huynh, sao lại nóng tính thế!”  

             Lão già thành Vong Cổ vừa nói vừa đỡ Triệu Bân đứng dậy, ngón tay còn bắt mạch trên cổ tay Triệu Bân, bấy giờ mới biết Triệu Bân chẳng sao hết.  

             Triệu Bân cũng không quan tâm lắm, hắn vẫn đang mải diễn trò, vịn vào người lão già Vong Cổ mà lảo đà lảo đảo.  

             Lảo đảo mãi rồi cắm đầu vào lòng ông quản gia, còn phun một búng máu vào lòng người ta, ngụ ý rất rõ ràng: Không có vài lượng bạc thì lão tử không dậy đâu.  

             Mẹ kiếp, còn định ăn vạ à?  

             Lão già Vong Cổ giật giật khóe miệng, cái thằng nhãi này, biết lắm trò ghê!  

             “Còn diễn nữa à?”  

             Quản gia quát ầm lên, định tát chết Triệu Bân luôn, sau khi la lối om sòm thì ăn vạ nữa hả?  

             Liễu Thương Không không lên tiếng, nhưng bản mặt lão ta không còn là mặt nữa mà dài ngoẵng như cái quẩy luôn. Lão ta đương nhiên nhìn ra được Triệu Bân đang giở trò gì, ăn vạ đến cả chỗ lão tử rồi, cô gia của Liễu gia này ra ngoài mà không vác theo thể diện nè!  

             Ta không cần biết, ngươi phải cho ta tiền.  

             Triệu Bân diễn rất nhập tâm, còn giãy giụa trong lòng viên quản gia, muốn đẩy cũng không đẩy ra được. Cậy lớn bắt nạt bé, nhất định phải ép ngươi xòe tiền ra.  

             Khụ khụ!  

             Lão già Vong Cổ chắp tay, khẽ ho một tiếng, tiếng ho này là để cho Liễu Thương Không nghe, ý tứ dường như đang nói rằng: Tiêu tiền để bớt họa, nếu lôi cả thành chủ ra đây thì ảnh hưởng không tốt lắm đâu.  

             Liễu Thương Không khẽ “hừ” một tiếng, tiện tay ném ra một tờ ngân phiếu, cầm tiền rồi nhanh chóng cút cho lão tử.  

             Triệu Bân quay ra nhìn, liếc thấy tờ ngân phiếu, sau đó tiếp tục cắm đầu vào lòng viên quản gia.  

             Tiền ít quá, không dậy nổi.  

             “Ta...”  

             Liễu Thương Không suýt tắc thở, tức nghẹn họng, từ thời khắc ấy đến bây giờ, lão ta luôn muốn tát chết Triệu Bân.  

             Lão già Vong Cổ bình tĩnh liếc nhìn tờ ngân phiếu rồi liếc nhìn bầu trời sao.  

             Ừm, hôm nay sắc trời không tệ, rất hợp để ăn vạ. Dù gì cũng là gia chủ, dù sao cũng nên cho nhiều một tí. Thằng bé không cần thể diện nữa rồi, kiếm tí tiền cũng không dễ dàng gì.  

             Cho chứ, đương nhiên Liễu Thương Không sẽ cho, lão ta sa sầm mặt mũi quăng thêm mười mấy tờ ngân phiếu nữa.  

             Người qua đường ai cũng cảm thán, gia chủ Liễu gia quả nhiên lắm tiền nhiều của, chừng này cũng phải ba ngàn lượng nhỉ! Sao lại ném xuống đất thế này?  

             Người sáng

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK