Sắc mặt của Triệu Bân rất khó coi.
Kỳ lạ thật, bao nhiêu món đấu giá không bị đảo lộn thứ tự mà cứ nhằm vào cái này.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là rốt cuộc là cuộc đấu giá này có quan tài băng ngọc hay không.
“Ba ngàn vạn”.
Lúc hắn đang lẩm bẩm thì cuộc đấu giá linh châu xanh đã kết thúc.
Người có được nó là một ông già áo tím, không nhìn rõ được mặt.
Những vật đấu giá tiếp theo sau đều vớ vẩn, không giống gì với những vật có trên danh sách đấu giá, đâu chỉ có thứ tự bị đảo lộn, mà có rất nhiều vật trong số đó đều không có trên danh sách đấu giá, những vật trên danh sách cũng sẽ không xuất hiện sau đó.
“Hay cho nhà đấu giá!”, Triệu Bân tối sầm mặt.
Nếu như thật sự không có quan tài băng ngọc, hắn sẽ mắng chết đám đó cho xem.
“Đan dược, đấy là một viên đan dược”.
Tiếng bàn tán lại vang lên, rất nhiều khách tham gia đấu giá đều ngồi ngay ngắn lại.
Trên bục cao, Túy Lão đã lấy ra một hộp bằng ngọc, mặc dù được đóng chặt nhưng lại khó che giấu được mùi thơm của đan dược. Nhưng mùi hương này lại rất kỳ lạ, ngửi xong thì lại có cảm giác chóng mặt hơn nữa còn thấy mơ hồ.
Túy Lão tỏ ra thần bí một chút rồi mở hộp ra.
Bên trong hộp có một viên đan dược màu tím, bốn đường vân bên trên hiện lên rất rõ ràng.
“Đan dược gì thế?”
Không ít lão tiền bối nheo mắt, chắc chắn là họ chưa từng nhìn thấy.
Chỉ có vài người chau mày, có vẻ như đã nghe nói sơ sơ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Viên đan dược này không có trên danh sách đấu giá”, Nhan Như Ngọc cũng đang nhìn.
“Đùa với ta đấy sao?”, Triệu Bân thấy vậy thì khóe miệng giật nhẹ.
Hắn nhận ra viên đan dược này, đấy là đan giả chết.
Chỉ có điều, đó là đan giả chết bốn vân.
Hôm đó, tên râu chữ bát đã cho hắn một viên đan giả chết hai vân.
Điểm khác biệt giữa đan giả chết cấp thấp và đan giả chết cấp cao nằm ở thời gian của thuốc.
Giống như viên đan giả chết bốn vân này thì chết mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Thời thế biến đổi nhanh thật.
Trước đây tìm đan giả chết thì không tìm ra, nhưng lại có được thông tin của quan tài băng ngọc.
Giờ đến hội đấu giá, không có quan tài băng ngọc nhưng lại có đan giả chết.
Cứ y như ông trời đang đùa với hắn vậy.
Nói tóm lại, hắn vẫn không thiệt là được.
Không có quan tài băng ngọc nhưng có được một viên đan giả chết cũng tốt.
Chỉ cần có thể đưa nữ soái vào trong nhẫn ma thì dùng cách gì cũng không quan trọng.
“Túy Lão, đấy là đan dược gì vậy?”. Bên dưới náo loạn, trong đó còn có rất nhiều luyện đan sư với kinh nghiệm khá phong phú, nhưng vẫn chưa từng thấy qua thứ này.
“Đan giả chết”. Lời của Túy Lão đã chứng minh cho suy đoán của Triệu Bân.
“Đan giả chết sao?”. Tất cả mọi người đều nhìn nhau, nói thật, bọn họ còn chưa từng nghe qua.
“Người uống viên đan dược này vào thì có thể rơi vào trạng thái như người chết lâm sàng trong vòng nửa tháng”. Túy Lão mỉm cười và nói.
Mọi người nghe xong thì ai cũng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người.