Cơ Ngân có bảo liên đăng chứ Long Phi thì không, một khi tiến vào Tu La Môn, cô ta sẽ bị niệm lực tiêu hóa, trở thành chất dinh dưỡng cho nó. Đợi khi ma lực của nó tăng thêm nhiều hơn rồi tiêu diệt Cơ Ngân, sau đó, nó sẽ tái tạo thể phách của Cơ Ngân, khi nào tiến hành đoạt xá sẽ dễ như trở bàn tay.
“Cửa đâu?”
Triệu Bân như một luồng sáng vàng, lao tới lao lui.
Đây chẳng phải nơi tốt đẹp gì, hắn chẳng muốn ở lại chút nào. Lỡ nào ánh sáng của bảo liên đăng tan, chẳng phải là hết đời sao? Còn cả Long Phi nữa, e là cô ta cũng chẳng trụ được lâu! Không có bảo liên đăng bảo vệ, khỏi cần nghĩ cũng biết được kết cục.
Đùng!
Câu hỏi của hắn thì không ai đáp lời, nhưng có một tiếng nổ vang lên.
Đó là tiếng sấm từ thế giới bên ngoài vọng tới, dù ở trong Tu La Môn, hắn vẫn nghe được.
Sấm.
Đêm nay có sấm sét.
Trên bầu trời mây đen vần vũ, sấm sét đì đùng.
“Không sớm không muộn”.
“Đến rất đúng lúc”.
Triệu Bân đột nhiên đứng lại, lôi kiếm Long Uyên ra, giơ cao nó lên.
Hắn nhẩm thầm Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Bỗng chốc, sấm chớp trên bầu trời tập trung lại, giáng thẳng vào Tu La Môn.
Răng rắc!
Tu La Môn cực kỳ kiên cố mà vẫn bị chém ra một vết nứt.
Nhìn đi, gì mà Phật pháp, gì mà Tu La Môn, không gì hữu hiệu bằng thiên uy nhé.
Tu La Môn rung lên bần bật, Tà Niệm Mặt Quỷ không kịp đứng vững.
Đợi khi đứng vững rồi, chỉ thấy một gương mặt quỷ đang méo mó và dữ tợn.
Cơ Ngân đang “dẫn” sét.
Dường như đây lại là một biến cố.
Sấm sét này dù không phải thiên kiếp cũng rất bá đạo, nó thực sự có thể phá được Tu La Môn.
“Thiên Phạt: Lôi Đình Vạn Cân!”
Bên trong Tu La Môn, Triệu Bân thét lên đầy đanh thép.
Sấm sét lại giáng xuống, Tu La Môn rung uỳnh uỳnh.
Long Phi nghe thấy mà bỗng chốc sững sờ.
Cửu Vĩ nghe thấy cũng mờ mịt.
Còn sống!