Trừ chỗ đó ra thì vẫn còn có cả một địa cung chứa hài cốt.
Người có tâm cảnh cứng rắn như Triệu Bân cũng không khỏi run sợ.
Trên chiến trường thấy cảnh này cũng chẳng có gì lạ, dù sao cũng là chiến tranh, có chiến tranh thì phải có người chết, chuyện hành hạ tù binh đến chết cũng không phải là hiếm, nhưng nơi này là cửa Phật! Nhìn thấy cảnh này trong một ngôi chùa của Phật gia khiến cho hắn thực sự phải giật mình, ở trong chùa miếu còn có thể tự nuôi oán linh hay sao?
Không sai.
Ngôi chùa này đang nuôi oán linh.
Mục đích của chuyện này rất rõ ràng, Thiên Phật Tự này đang âm thầm đánh tráo khái niệm từ bi, bọn họ nuôi oán linh sau đó thi triển Phật pháp phổ độ, biến những oán linh thành niệm lực và hương khói, trở thành tà vật hiến tế. Nếu như không phải vô tình nhìn thấy địa cung này thì hắn cũng không dám tin đây là kiệt tác của Phật gia.
"Thí chủ, sao không mời mà tới?"
Từ sâu trong chùa Thiên Phật truyền ra lời nói hùng hồn.
Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy một lão tăng đạp trên Phật quang bước tới.
Triệu Bân không quen biết lão ta nhưng hắn biết giọng nói của lão ta. Đây hẳn là sư trụ trì của Thiên Phật Tự, người đông hải gọi lão ta là thiền sư Thiên Phật.
Đã có thể làm trụ trì thì chắc chắn thực lực không tầm thường, ít nhất lão ta cũng mạnh hơn Từ Thiện rất nhiều, chỉ còn thiếu một cơ duyên là có thể chạm tới cảnh giới Thiên Võ, đột phá võ đạo. Khi bước đến lão ta đã bộc phát niệm lực cuồn cuộn, Phật quang vạn trượng, còn có Phật âm tiềm tàng quanh thân.
Nhưng Triệu Bân dường như có thể thấy rõ, niệm lực của lão ta nhuộm đầy máu tươi, Phật âm uy nghiêm cũng chứa đầy những tiếng kêu rên oán hận.
"Vãn bối cần người, tiền bối không cho, vậy ta chỉ có thể tự mình tới bắt", Triệu Bân cười nói.
"Phật môn thanh tịnh, không cho phép ngươi lỗ mãng", thiền sư Thiên Phật nhàn nhạt nói.
"Phật môn tự nuôi oán linh, e rằng tiền bối đã hiểu sai về khái niệm thanh tịnh rồi", Triệu Bân chế nhạo nói.
"Tất cả chúng sinh đều đau khổ, Phật tự của ta đã độ hóa họ khỏi biển khổ".
"Phải tu luyện đến cảnh giới không biết xấu hổ này đúng là khó khăn cho đại sư quá".
"Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh".
Thiền sư Thiên Phật khoan thai nói, niệm lực ngút trời.
Lão ta quả thật mạnh hơn Từ Thiện rất nhiều, Phật quang sáng chói gấp mấy lần Từ Thiện.
"Tiền bối, chậm chút đi".
Triệu Bân nói rồi đặt kiếm lên vai của Từ Thiện.
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu như ông còn dám manh động thì ta cũng không ngại chém đầu kẻ này ngay tại đây.
Ầm!
Thiền sư Thiên Phật không nói lời nào, niệm lực cuồn cuộn như đại dương quét ngang bầu trời.