Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             E là người nào tới tìm Triệu Bân đánh nhau cũng nói câu này.  

             Nguyên Thương cũng là một trong số đó, hắn ta hùng hùng hổ hổ đòi tiêu diệt Triệu Bân, nhưng đánh một hồi mới thấy tình thế không ổn lắm. Vốn tưởng rằng có thể hạ gục Triệu Bân rất dễ dàng, nhưng bây giờ không những không hạ được hắn mà hắn càng đánh càng hăng, khí huyết cuồn cuộn như không bao giờ cạn kiệt. Ngược lại, Nguyên Thương có vẻ không trụ nổi. Hắn ta từng đánh với rất nhiều võ tu cảnh giới Huyền Dương, nhưng kỳ dị như Cơ Ngân thì mới gặp lần đầu.  

             “Bá Đao Phách Thiên Trảm!”  

             Triệu Bân hét to, dùng sấm sét tạo thành đại đao, thêm cả khí huyền hoàng và chân khí thái âm để chém từ trên không trung xuống, tạo ra mười dặm hào quang, âm vang ong ong khiến lòng người run rẩy. Chí ít thì trong mắt Nguyên Thương, đòn tấn công này quá quyết tuyệt, nhất là khí thế và ý chí chiến đấu của hắn bá đạo đến mức khó lòng chống trụ.  

             Trong thời khắc nguy cấp, Nguyên Thương dùng tới bí pháp.  

             Hắn ta dùng tới sức mạnh của huyết mạch, ngưng tụ thành một tấm bia lơ lửng trên đầu. Tấm bia khắc đầy văn tự, tỏa ra một thứ năng lượng kỳ lạ nhằm đề phòng những đòn tấn công “từ trên trời rơi xuống”, cũng đề phòng vài kỹ thuật cao siêu.  

             Tiếc rằng tấm bia của hắn ta cũng chẳng đủ cho lắm.  

             Bá đao từ trên trời giáng xuống, chém nứt luôn tấm bia.  

             Sau đó Nguyên Thương phun một búng máu, không chỉ tấm bia nứt ra mà chính hắn ta cũng gần gục rồi, hai tay và hai chân kêu lên răng rắc. Còn về việc bao nhiêu kinh mạch đã đứt, e cũng chỉ mình hắn ta biết thôi.  

             Xoạt!  

             Nguyên Thương vội vàng đứng dậy, bay ngược ra sau.  

             Triệu Bân vội vàng đuổi theo, không cho hắn ta cơ hội nghỉ xả hơi.  

             “Hoàng tử!”  

             Người mặc áo đen thứ nhất tấn công Thiên Vũ đang lao tới cứu viện.  

             Khả năng chiến đấu của tên này không tệ, chắc hẳn chuyên tâm tu luyện kiếm đạo, mũi kiếm như cánh nhạn, uy lực dũng mãnh, đâm xuyên từ sau lưng Triệu Bân tới trước ngực. Kiếm của tên này có kiếm uy và kiếm ý, xâm nhập vào thể phách của Triệu Bân, chỉ trong chốc lát đã chém đứt vài sợi kinh mạch của Triệu Bân, đến giờ chúng vẫn còn chạy loạn trong cơ thể.  

             “Muốn chết đến thế thì ta tiễn ngươi lên đường trước”.  

             Triệu Bân hầm hừ, dùng Tru Tiên quyết nhanh như tia sáng.  

             Người mặc áo đen đầu tiên bị hành hạ, lồng ngực bị xé toạc bằng một đường kiếm sâu hoắm, chưa đợi tên này kịp lấy hơi, nhát chém Tru Tiên quyết thứ hai đã ập tới, đâm xuyên qua mi tâm, đúng chuẩn một đòn chí mạng. Đùa chắc, ngươi tưởng rằng mình là Nguyên Thương, đánh được mà chịu đòn cũng giỏi à? Đã không có căn cơ hùng hậu cũng dám chạy tới tìm kích thích?  

             Quả thực, tên mặc áo đen thứ nhất chết trong uất ức.  

             Thực tế chứng minh, dù muốn thể hiện lòng trung thành phải biết tự lượng sức, cũng cần xem thời điểm.  

             Tên kia giống như đâm đầu vào tấm sắt, vốn tưởng có thể trụ được vài hiệp, không ngờ mới qua hai đòn đánh đã bị tiêu diệt rồi. Nếu biết trước sẽ vậy, chắc hắn ta sẽ làm con rùa rụt cổ cho an toàn, chí ít thì lúc này vẫn còn mạng.  

             Thế nhưng, hắn ta cũng tranh thủ được thời gian cho Nguyên Thương.  

             Chỉ vài khoảnh khắc thôi, nhưng Nguyên Thương đã trốn đi rồi.  

             Đợi khi định thần lại, hắn ta đầu tóc rũ rượi, hai mắt lộ vẻ khó tin.  

             Sự lợi hại của Cơ Ngân, hắn ta thực sự được chứng kiến rồi.  

             “Đi thôi!”  

             Nguyên Thương sợ rồi, quay đầu chạy mất.  

             Hôm nay không hợp để thể hiện, chuồn là thượng sách.  

             Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

             Nguyên Thương trốn mất, bốn tên mặc áo đen còn lại cũng không lưu luyến gì, lập tức chuồn theo.  

             “Đại Lãng Đào Sa!”  

             Triệu Bân hét lên một tiếng, bàn tay bấm quyết, dùng đến thủy độn.  

             Ấn quyết thành hình, từng đợt sóng lớn cuộn trào, tên mặc áo đen thứ hai vừa mới chạy đi đã bị bọt sóng cuốn trở lại. Ngũ hành độn pháp cũng phải xem xem người sử dụng thế nào. Triệu Bân căn cơ hùng hậu, thủy độn của hắn không thể đùa được, tên thứ hai bị nhấn chìm trong biển lớn, đến mức chẳng thể đứng vững.  

             “Bắt sống!”  

             Triệu Bân để lại một câu rồi chạy thẳng về một phía.  

             Ở bên đó có hai tên áo đen trốn mất, chính là hai tên trước đó bao vây Sở Vô Sương, thực lực không tệ, tốc độ thì hơi kém. Nếu so với Nguyên Thương thì hai tên này chạy chậm hơn cả rùa.  

             Xoạt!  

             Triệu Bân rời đi thì biển lớn của thủy độn thì cũng rút.  

             Tên mặc áo đen thứ hai bấy giờ mới chui ra, toàn thân nhếch nhác chật vật.  

             Phong ấn!  

             Cấm!  

             Sở Vô Sương và Thiên Vũ đồng loạt tiến tới, sử dụng thuật phong cấm.  

             Người mặc áo đen thứ hai còn chưa kịp đứng vững đã bị phong ấn ngay tại chỗ rồi.  

             “Hoàng tử, cứu ta!”  

             Tiếng kêu la của hắn ta như tiếng gào đến từ linh hồn.  

             “Hoàng tử, cứu ta!”  

             Cùng là thét gào, ở cách đó không xa cũng có, đến từ người mặc áo đen thứ ba và thứ tư. Cả hai bị Triệu công tử đuổi kịp, một đấm và một chưởng cộng thêm một nhát đao một nhát kiếm, dễ dàng hạ gục. Gì chứ đánh mấy con tép riu này, Triệu Bân chuyên nghiệp lắm.  

             Nguyên Thương nghe được tiếng kêu cứu của họ.  

             Tiếc rằng tên đó sợ bị đánh nên chạy một mạch, chẳng buồn quay đầu.  

             Triệu Bân không đuổi vì dù đuổi cũng không kịp.  

             Đến đây, trận chiến mới tạm kết thúc.  

             “Thắng lợi hoàn toàn”.  

             Thấy Triệu Bân mỗi tay xách một người, Thiên Vũ không khỏi mỉm cười. Nếu tính cả Nguyên Thương thì đối phương có sáu người, bị Triệu Bân tiêu diệt một tên, bắt sống hai tên, hai người họ phong ấn một tên, coi như giải quyết xong bốn tên.  

             Đây là công lao của Cơ Ngân hết.  

             Còn hai người họ giống như hai người đi ngang qua thôi.  

             “Thấy hả giận không”.  

             Triệu Bân nói xong tiện tay quăng hai tên kia xuống nền đất.  

             Câu này tất nhiên là nói với Sở Vô

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK