Không biết đến khi nào thì Nguyệt Thần lại lên tiếng.
Triệu Bân nói dừng là dừng ngay chứ không dám chậm trễ, mỗi một lần Nguyệt Thần bảo hắn dừng thì thì hắn đều sẽ tìm được một cơ duyên tốt.
“Lại gặp 'bạn cũ' sao?”, hai mắt Triệu Bân sáng lên.
“Mấy người tiểu hắc mập và nhóc hám tiền đang ở dưới đó”, Nguyệt Thần ngáp một cái rồi nói.
“Con mợ nó, đúng là niềm vui bất ngờ!”, Triệu Bân vô cùng kích động, vô tình văng tục một câu.
Quác!
Đại Bằng từ trên trời rơi xuống, men theo vách đá đi vào một vực thẳm hẻo lánh.
Vực thẳm hẻo lánh này sâu một cách lạ thường, sâu đến mức nào? Vạn trượng bên dưới, càng xuống dưới càng tối, gió thổi càng lạnh, khiến người ta có cảm giác đang đi xuống âm tào địa phủ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào khóc của lệ quỷ.
“Ai?”
Không đợi Triệu Bân tiếp đất, hắn đã nghe thấy một tiếng hét dữ dội.
Âm thanh này khá quen thuộc, nghe kĩ thì là tiếng của Chư Cát Huyền Đạo.
Không sai, ngoài tên mập đen và nhóc ham tiền ra, Chư Cát Huyền Đạo cũng ở đó, bên cạnh còn có Tử Linh, đám cường giả của Ngưu Oanh và Bạch Nhật Mộng, đều ở đây hết.
“Cơ Ngân?”, nhìn thấy Triệu Bân, đám cường giả mới bỏ vũ khí xuống.
“Là ta?”, Triệu Bân vững vàng hạ xuống, vội vàng nhìn xung quanh, bao gồm cả Chư Cát Huyền Đạo và Tử Linh, trên người ai cũng có thương tích, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, đúng là may mắn. Thảm nhất chính là tên mập đen và nhóc ham tiền, vết thương khá nặng, lúc này còn đang hôn mê nhưng tính mạng không đáng lo, có vài người đang trị thương cho chúng.
“Hắn… hắn chính là Cơ Ngân?”, Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu, Tử Linh cũng nhìn nghiêng. Danh tiếng của Cơ Ngân bây giờ đang nổi như cồn, ai mà biết, hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy người thật, lời đồn quả đúng không sai, khuôn mặt này lại bình dân như vậy, nhìn xong là quên ngay.
“Quen thuộc quá”.
Đây là mối nghi ngờ trong lòng hai người.
Không biết tại sao, họ luôn cảm thấy như đã gặp Cơ Ngân ở đâu đó.
“Nghe nói, ngươi và Triệu Bân là bạn cũ?”, Chư Cát Huyền Đạo vòng qua Triệu Bân, thỉnh thoảng duỗi tay nhéo nhẹ vào bắp tay hắn, ừm, xương cốt khá tốt, là một nhân tài trong làng dấu nghề.
“Đúng vậy”, Triệu Bân cười, không để lộ ra thân phận.
“Hắn, đang ở đâu?”, Tử Linh hỏi.
“Ở một nơi… mà tất cả mọi người đều không ngờ tới”, Triệu Bân nói.
Hai người nghe vậy thì cùng trầm ngâm.
Không ngờ tới? Lẽ nào là… Thiên Tông? Đại Đô? Hoàng Cung? Hình Tháp?
Nhất thời, cả hai người nghĩ đến mười mấy nơi.
Rõ ràng, hai người đều không ngờ rằng hắn đang đứng trước mặt mình đây, đúng là không ngờ tới.
“Người Triệu gia… hiện đang ở đâu?”, Tử Linh lại hỏi.
“Núi Bất Tử”, Triệu Bân cười nói, sau đó lại bù thêm một câu: “An toàn hơn so với Đế Đô”.
“Chém gió quá, cẩn thận gãy lưng”, Chư Cát Huyền Đạo nhấp một ngụm rượu nói.
“Đi nào, đến đó là biết thôi”, Triệu Bân lập tức nói: “Không thể chậm trễ, lập tức lên đường”.
“Không”, một cường giả áo tím vẫy vẫy tay, người này do Ngưu Oanh đưa đến, ông ta chậm rãi nói: “Người Triệu gia an toàn, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, phải quay về đất tổ”.
“Núi Bất Tử cách đây không xa, ở đó rất an toàn”, Triệu Bân lại nói.